Trừng Phạt (Punishment)

Chương 8 : Giải thoát

Ngày đăng: 12:39 18/04/20


Nhìn Vũ Thanh một lúc lâu, Lưu Quang chậm rãi cúi đầu đồng thời cất giọng khẽ khàng, vẻ như để nói ra những lời này thật khó đối với anh:



“Tôi đã tìm hiểu rõ tất cả, mọi thứ đều đúng như những gì cậu kể... Tôi xin lỗi! Ngàn lần mong cậu hãy tha thứ cho Lưu Vinh.”



Trông cảnh Lưu Quang cứ đứng cúi đầu, không ngước mặt lên nhìn mình cùng câu nói xin lỗi đầy xúc động kia, Vũ Thanh đã lặng im chẳng đáp lời. Tuy chẳng rõ vị cảnh sát họ Lưu đó tìm thấy gì nhưng hắn nghĩ anh đã tin sự thật được kể ngày hôm qua về cái chết của Lưu Vinh nên hôm nay mới thành tâm đến xin lỗi.



“Không cần phải thế.” - Vài phút sau Vũ Thanh bảo, nghe nhẹ hẫng - “Người phải xin lỗi đã chết và người đáng được xin lỗi cũng đã không còn. Anh không thấy việc này thật vô nghĩa ư? Tôi cần nó để làm gì chứ...”



Nhận ra nỗi buồn bã sâu sắc trên gương mặt bình thản của Vũ Thanh, Lưu Quang từ từ nhắm mắt lại, lòng mang nặng nỗi đau lẫn sự ân hận.



“Hôm qua, cậu nói rằng muốn tôi tìm cô giáo Dương Đan? Nhưng, chẳng phải cô ấy đã chết rồi sao? Vậy ý của cậu là...”



Nghe Lưu Quang nhắc đến chuyện quan trọng, ngay lập tức Vũ Thanh trả lời:



“Tôi mong anh tìm giúp thi thể của cô Dương Đan.”



“Tôi hiểu rồi! Dẫu chưa có manh mối nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra xác cô ấy.”



“Có lẽ chuyện này vô lý nhưng tôi lúc vào đây thì đêm nào cũng mơ thấy cô Dương Đan.” - Đột ngột Vũ Thanh cắt ngang lời chàng cảnh sát trẻ - “Cô ấy luôn đứng ở đâu đó rất mơ hồ, có thứ ánh sáng đỏ chớp tắt lẫn âm thanh kêu rít kỳ lạ.”



Lưu Quang từng nghe người khác nói, người chết oan có thể sẽ về báo mộng cho người thân, nhưng là một cảnh sát hình sự thì anh khó lòng tin vào điều này.



“Chúng ta không thể tìm ra xác nạn nhân chỉ qua một giấc mơ...”



Vũ Thanh hiểu rõ lời Lưu Quang, ngay cả chính bản thân hắn còn mông lung với những hình ảnh chập chờn chỉ xuất hiện mỗi lần chìm vào giấc ngủ. Chỉ là bóng dáng Dương Đan trong mơ mang đến cảm giác rất thật, thật đến nỗi khiến người ta rùng mình và tin rằng như thể cô muốn báo mộng cho hắn biết thân xác mình ở đâu.



“Nếu Lưu Vinh chịu nói tôi biết thì đã tốt rồi, thằng khốn đó...”



Đột ngột Lưu Quang đứng bật dậy khiến Vũ Thanh tưởng anh tức giận vì lời chửi mắng của mình, thế nhưng không phải. Chàng cảnh sát đứng yên với con ngươi đảo liên tục như thể vừa nhớ ra điều gì, tiếp theo liền rời khỏi phòng thẩm vấn.




Đúng lúc, gió chợt thổi mạnh. Bầu trời xanh đang sáng rực bỗng chốc tắt nắng, chuyển qua âm u. Vẻ như sắp có mưa. Thấy thời tiết thay đổi đột ngột, Lưu Quang liền bảo những viên cảnh sát còn lại:



“Mau chóng đưa thi thể về sở để tiến hành điều tra.”



Chậm rãi đứng dậy, Vũ Thanh không rời mắt khỏi xác Dương Đan đang được đưa vào bao. Và khi ấy, vô tình một giọt nước - có lẽ là nước mưa - rơi xuống ngay khoé mắt cô. Nó tạo thành dòng lệ trong suốt... Cùng lúc, Vũ Thanh chợt nghe văng vẳng bên tai mình tiếng gọi ấm áp của Dương Đan.



“Vũ Thanh...!”



Nhanh chóng, Vũ Thanh liền xoay mặt về phía phát ra âm thanh quen thuộc ấy. Để rồi, hắn thấy ở giữa đường ray xuất hiện bóng dáng Dương Đan. Không phải linh hồn mờ ảo mà vô cùng rõ ràng. Cô mặc chiếc váy trắng, nghiêng đầu mỉm cười với hắn. Yêu thương. Đôi môi cô giáo trẻ mấp máy, phát ra những lời nhẹ nhàng nhất từ trước đến nay, truyền đến tai cậu học trò - chàng trai quan trọng trong đời.



“Không sao đâu, cô không hề trách Vũ Thanh.



Hôm nay trời nắng và cô đã được gặp em.



Vũ Thanh à... Cảm ơn vì tất cả!”



Dứt lời, một cách bình yên lẫn thanh thản, Dương Đan từ từ quay lưng và bước đi về phía xa. Bước chân nhanh dần trên đường ray dài ngút để rồi rất nhanh, bóng dáng cô mất dần trong làn gió vẫn chưa ngừng thổi. Trời vẫn tắt nắng, xám xịt. Màu xám của đơn côi - nuối tiếc cho một thời yêu thương đã qua mau.



Khẽ khàng nhắm mắt gật đầu, Vũ Thanh mỉm cười cùng dòng lệ khô: “Cảm ơn.”



Lúc cảnh sát chuẩn bị đưa Vũ Thanh lên xe về trại giam thì Lưu Quang hỏi:



“Cậu nói, thủ phạm hại chết cô Dương Đan có tất cả năm người. Vậy, hai người còn lại là ai? Vì sao cậu không ra tay với hai người đó mà lại tự thú?”



Nhìn Lưu Quang hồi lâu, Vũ Thanh từ tốn trả lời với nụ cười có thể nói là kỳ lạ:



“Hai kẻ ấy cũng là học sinh trường Y. Còn lý do vì sao tôi tha cho chúng...”