Trừng Phạt (Punishment)

Chương 9 : Bản án

Ngày đăng: 12:39 18/04/20


Một tuần sau khi tìm ra xác cô giáo Dương Đan, phiên toà xét xử Vũ Thanh được mở. Lần này, người đến dự đông hơn trước vì vụ án ba mạng người bất ngờ xuất hiện thêm ‘sự thật’. Đó là hắn tự nhận chính mình đã hãm hiếp và giết chết người con gái chưa tròn ba mươi, Dương Đan. Cũng bởi vì vậy, dư luận càng thêm phẫn nộ, lên án hắn kịch liệt trước những hành động dã man thú tính...



Xem xét xong tất cả mọi tư liệu và kết thúc cuộc họp với các bồi thẩm đoàn, cuối cùng quan toà nhìn về phía Vũ Thanh, sửa lại giọng rồi nói thật rõ:



“Bị cáo Vũ Thanh khai rằng vì không kìm chế được bản thân nên đã cưỡng hiếp sau đó ra tay giết cô giáo Dương Đan. Do Lưu Vinh, Hải và Nghĩa phát hiện ra sự thật nên y nhẫn tâm sát hại để bịt miệng. Có đúng như thế không?”



Đứng ngay vành móng ngựa, Vũ Thanh với gương mặt bình thản, đáp: “Đúng!”



Không gian bắt đầu ồn ào. Âm thanh xì xầm bàn tán chửi mắng khe khẽ vang lên.



Rất nhanh tòa án đưa ra phán quyết sau cùng: Bị cáo Vũ Thanh với tội danh cưỡng hiếp và giết bốn mạng người, căn cứ theo điều luật 93 Bộ luật hình sự, tuyên án bị cáo tội tử hình! Xét theo tính nghiêm trọng, vụ án sẽ không được kháng án hay cho bị cáo viết đơn xin ân xá.



Chiếc búa vừa gõ mạnh xuống bàn thì dân chúng dự toà la lên ầm ĩ bởi hả lòng trước hình phạt thích đáng dành cho kẻ cuồng sát kinh tởm.



Trước lúc bị giải đi, Vũ Thanh mỉm cười nói với các bồi thẩm đoàn ở trước mặt:



“Cảm ơn quý toà. Tôi cảm thấy như mình được giải thoát...”



Hiển nhiên, lúc cảnh sát áp giải Vũ Thanh ra ngoài xe thì rất đông dân chúng nhảy bổ đến la lối mắng nhiếc chửi bới chẳng tiếc lời. Hắn không phản ứng gì, chỉ đưa mắt nhìn họ. Và rồi trong đám đông điên cuồng phẫn nộ ấy, hắn chợt thấy Lưu Quang đứng bên ngoài đồng thời hướng ánh mắt buồn bã vào mình. Lặng im vài giây, chàng trai họ Vũ nở nụ cười bình thản, nhẹ nhõm kiểu như mọi thứ đã kết thúc.



Về phía Lưu Quang, dõi mắt theo bóng dáng Vũ Thanh vào trong xe áp giải, trong đầu anh những hình ảnh từ cuộc trò chuyện hôm qua dần dần tái hiện...



[Hết sức kinh ngạc khi nghe Vũ Thanh bảo sẽ nhận tội cưỡng hiếp và giết Dương Đan. Lưu Quang lập tức đứng bật dậy:



“Cái gì? Tại sao cậu lại nhận tội mình không làm?”




Ngay lập tức, Lợi và Tiến giật nảy người, mặt mày đột nhiên tái mét trắng bệch không còn hột máu. Tuy thế, hai tên này vẫn cố tỏ ra bình thường, chối:



“Có lẽ anh điều tra sai gì rồi! Chúng tôi đâu có cưỡng hiếp giết người.”



“Các cậu có thừa nhận hay không, điều đó không quan trọng vì kẻ chủ mưu đã khai ra tên bốn người còn lại! Và tôi cũng chẳng đến để bắt các cậu bởi vì luật dành cho trẻ vị thành niên là một lá chắn hoàn hảo bảo vệ các cậu trước pháp luật.”



Lưu Quang vẫn chưa rời mắt khỏi hai đứa trẻ:



“Nhưng tôi có điều này vô cùng quan trọng muốn báo hai cậu biết. Cô giáo Dương Đan, người bị cưỡng hiếp, mắc bệnh AIDS!”



Đối diện, Lợi và Tiến mắt mở to bàng hoàng khi nghe rõ hai từ ‘bệnh AIDS’. Gương mặt chúng hằn rõ sự hoang mang sửng sốt tột độ. Giọng anh chàng cảnh sát vẫn đều đều:



“Tốt nhất, các cậu nên đến bệnh viện kiểm tra mình có mắc bệnh AIDS không. Tôi nghĩ, hết chín lăm phần trăm có nguy cơ nhiễm bệnh rồi. Nếu... các cậu bị AIDS thì thời gian sống chỉ còn cỡ một đến năm năm nữa thôi. Chắc các cậu biết đó là căn bệnh đáng sợ thế nào?”



“Không! Không! Anh nói dối! Cô giáo Dương Đan không thể mắc bệnh AIDS được!” - Hai tên nam sinh đều gào lên hoảng loạn.



Đôi mắt sắc bén đến lạ lùng, Lưu Quang nhấn mạnh từng câu chữ trong lời nói của mình:



“Luật pháp có thể không trừng phạt các cậu nhưng căn bệnh AIDS sẽ là bản án thích đáng nhất! Khoảng thời gian sống năm năm ngắn ngủi sau cùng đó nhất định sẽ dạy cho các cậu hiểu một cách sâu sắc bài học về việc thế nào là sống.”



Sau cùng, Lưu Quang quay lưng rời khỏi con hẻm để lại hai đứa trẻ quỳ thụp dưới đất khóc lóc thảm thiết.



“Chỉ những người sắp chết mới hiểu rõ nhất giá trị của cuộc sống.”