Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 57 :
Ngày đăng: 05:33 19/04/20
Thấy An Trạch cảm ơn, An Lạc lại cảm thấy xấu hổ. Thật ra, An Lạc cũng không rõ lí do vì sao mình lại cấp tốc chạy tới bệnh viện như thế, dường như trong lòng có một tiếng nói nói cho anh biết, phải nhanh chóng tới đó. Tất cả hành động của tối hôm qua cũng chỉ là xuất phát từ sự trượng nghĩa và đau thương với An Trạch. Nhất là giây phút cậu ôm ghì lấy anh mà khóc, lòng anh mềm nhũn đến mức gần như tan chảy…
“Đừng cảm ơn.” An Lạc nhanh chóng chuyển chủ đề, “Sau này cậu định như thế nào?”
An Trạch im lặng một hồi, nói: “Chuyện này không thể để ông nội biết được, nếu không bệnh tim của ông sẽ không chịu được, không chừng sẽ…”
Nhắc tới ông cụ An Quang Diệu kia, lòng An Lạc bất giác có chút khó chịu. Ngoài bệnh tim, trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với con gái An Chi và con thứ An Úc Thu. Nếu ông biết vợ chồng đứa con còn lại cùng chết vì tai nạn xe, nhất định sẽ tái phát bệnh tim vì quá đau lòng.
An Trạch muốn giấu ông nội, An Lạc hoàn toàn tán thành.
An Trạch nói tiếp: “Tôi sẽ báo cho An Nham và An Mạch về lo liệu tang lễ cho cha mẹ. Lễ tang không cần quá phô trương, cũng không cần mời nhiều bạn bè thân thích, ngoài mấy anh em chúng tôi, còn các anh họ bên Chu gia, tế bái đơn giản một chút trước mộ phần là được rồi. Còn về ông nội, bảo với ông là… Bố mẹ đã ra nước ngoài.”
An Lạc gật đầu, “Ừ, như vậy cũng tốt.”
An Trạch tiện tay tắt máy, đứng dậy: “Giờ tôi gọi điện báo cho An Nham và An Mạch trước, phải đến bệnh viện một lần nữa.” Thoáng dừng lại, cậu nhìn An Lạc, “Anh về nghỉ ngơi đi, chuyện này không có liên quan đến anh, anh không cần phải bận tâm.”
An Lạc trầm mặc một hồi, rồi nói: “Hiện tại tôi đang trên danh nghĩa là anh cậu, lúc này mà không xuất hiện, ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi. Tôi nên cùng cậu tới bệnh viện.”
An Trạch cau mày suy nghĩ, nói: “Thôi được, anh vất vả rồi.”
“… Không sao.”
Vì biết đối phương không phải là anh của mình, giọng điệu của An Trạch cũng trở nên khách sáo và lạ lùng. An Lạc có chút không quen với kiểu cách đó. Anh đột nhiên phát hiện, điều anh thích nhất là ánh mắt An Trạch khi nhìn mình, nghiêm túc gọi “anh”.
***
Khoảng mười giờ sáng, An Lạc cùng An Trạch tới bệnh viện, gặp An Mạch và An Nham vừa vội vàng tới nơi. Tất cả cùng xuống nhà xác nhìn thi thể. Sau đó, An Nham ngay tại hành lang ôm lấy An Lạc mà òa khóc. So với tiếng khóc lặng lẽ của An Trạch, tiếng khóc của An Nham rất thương cảm. Nghe tiếng cậu nức nở, An Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ xoa đầu cậu, thấp giọng an ủi: “Đừng khóc nữa…”
Câu an ủi đó khiến An Nham khóc càng đau đớn hơn. Viền mắt An Mạch cũng đỏ hoe, cậu lén lau đi nước mắt.
An Trạch lúc này lại rất bình tĩnh, lặng lẽ đưa khăn giấy cho An Nham và An Mạch. Cậu đã khóc rồi, tối hôm qua đã bộc lộ hoàn toàn nỗi khổ sở áp lực trong lòng ra. Phần yếu đuối của cậu, có lẽ cũng chỉ có An Lạc nhìn thấy.
Sau đó là hỏa táng di thể, chọn nghĩa trang, cử hành lễ tang.
Anh em An gia lo hậu sự cho cha mẹ, bận rộn vô cùng, lại còn phải giấu diếm ông nội trong nhà, có thể nói là kiệt sức cùng cực. Vài ngày sau, An Trạch sút cân, thậm chí trên cằm râu đã mọc dài ra, ánh mắt đỏ ngầu, trông mệt mỏi hết sức. An Lạc thực sự không muốn nhìn, bèn đưa thuốc ngủ cho An Trạch uống, bảo cậu ngủ bù một giấc.
Nghĩ cũng thấy buồn cười. Lúc trước mỗi lần An Lạc mất ngủ, An Trạch luôn luôn săn sóc mà cho anh uống thuốc. Giờ thì ngược lại, đến lượt An Lạc chăm sóc An Trạch. Một người rất ít khi chủ động quan tâm, chăm sóc người khác như An Lạc, giờ lại có phần vụng về. Cũng may tâm trí An Trạch hoàn toàn đặt vào tang lễ của cha mẹ, nên cũng không để ý tới những việc này.
Tang lễ được tổ chức vào cuối tuần, nghĩa trang được chọn cũng là mộ viên chôn cất An Chi và An Úc Thu.
Ngày cử hành tang lễ, bầu trời lại đổ cơn mưa nhỏ. Trong làn mưa tí tách, mọi người mang tro cốt của An Úc Đông và Chu Bích Trân an táng cùng một chỗ.
An Lạc mặc một bộ tây trang màu đen, cánh tay đeo một tấm sa đen. Là con trưởng của An gia, là người đầu tiên bước lên cúi đầu.
An Lạc đứng dậy, quay đầu, nhìn An Trạch đứng cạnh, khẽ nói: “Lúc đầu nghĩ, các cậu không có ở nhà, mà tôi cũng sắp đi, còn lại một mình ông nội sẽ rất cô đơn… Cậu về nhà thế này, tôi thực sự rất mừng… Tôi biết cậu bảo trang trí lại nhà chỉ là cái cớ, cậu là một người rất biết nhìn đại cục, trong thời gian cần nhất có thể nhanh chóng trở về. Bởi vậy tôi cũng tin rằng, dưới sự nỗ lực của cậu, An gia nhất định sẽ trở nên lớn mạnh hơn.”
Đáy lòng An Trạch khẽ run lên. Nói như vậy, nghe cứ như là, ly biệt vậy.
Sau một hồi trầm mặc, An Trạch mới giả bộ như không có gì mà hỏi: “Những lời anh vừa nói… là sao?”
An Lạc bình tĩnh giải thích: “Bên khách sạn Hoa An, tôi đã sắp xếp thỏa đáng toàn bộ, sau này cậu có thể tạm thay vị trí của tôi. Trước tôi có tuyển một trợ lý, cô ta tên là Dư Đình Đình, là một cô gái rất thông minh, hiệu suất làm việc cũng rất cao. Sau này, cô ta cũng sẽ toàn lực trợ giúp cậu.”
“…”
“Để sinh tồn ở thế giới này, tôi còn phải tạm thời mượn chứng minh thân phận của anh cậu. Ngoại trừ cái này ra, tôi sẽ không mang đi bất cứ thứ gì thuộc về anh ta. Cậu có thể yên tâm, sau một thời gian nữa, tôi sẽ nghĩ cách làm lại chứng minh thư, gửi anh cậu về lại cho cậu.”
An Trạch khẽ nắm chặt tay. Sau một hồi im lặng, cậu mới thấp giọng nói: “Anh định đi đâu?”
“Nếu đã quyết định không gặp lại nhau nữa, vậy tôi đi đâu cũng đâu cần phải nói cho cậu biết. Dù sao thì… Sau này cũng không bao giờ liên lạc lại nữa.” An Lạc thoáng dừng lại, hạ mí mắt, khẽ nói, “Đã khuya rồi, đi ngủ đi.”
“… Anh cũng đi nghỉ sớm một chút.” An Trạch cứng ngắc xoay người rời khỏi phòng ngủ.
An Lạc nhìn theo bóng lưng cậu, đột nhiên muốn gọi cậu lại nói gì đó, nhưng lời vừa ra đến môi, đã bị hành động đóng cửa của cậu ngăn trở.
Rốt cuộc muốn nói gì? Có thể ngay cả chính An Lạc cũng không rõ. Khoảnh khắc đó, anh chỉ muốn nghĩ nói cái gì đó để giữ An Trạch lại, có thể chỉ là một phút xúc động vô ý thức.
***
Sáng hôm sau, khi An Trạch rời giường, An Lạc đã đi mất. Anh cứ như vậy mà rời khỏi An gia, ngay cả câu tạm biệt cũng không có. Có thể là bởi, giữa bọn họ, không cần chào tạm biệt nhau.
Tám giờ sáng, An Trạch đến công ty làm việc. Vừa mới vào phòng làm việc thì nghe thấy tiếng có tin nhắn đến.
An Trạch cởi áo khoác treo lên mắc áo, đi tới bàn làm việc ngồi xuống, lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ.
Tin nhắn chưa đọc, from An Lạc: “Tôi đi rồi.”
Ba từ đơn giản, cùng một dấu chấm tròn kết thúc câu.
An Trạch nhìn ba từ đó, đột nhiên cảm thấy viền mắt chua xót, cậu thậm chí còn không muốn mở tin nhắn này ra. Dường như nếu làm như vậy, nó có nghĩa là giữa bọn họ sẽ thực sự kết thúc. Tuy cho tới bây giờ cậu chưa bắt đầu một điều gì với An Lạc này, nhưng khi An Lạc thực sự rời đi, An Trạch lại đột nhiên có cảm giác không muốn khó hiểu.
Hiện giờ, bố mẹ đã qua đời, ngay cả bóng dáng cuối cùng của anh trai cũng rời đi. Từ nay về sau, trong thế giới của An Trạch, có lẽ chỉ còn lại nỗi cô độc khắc cốt ghi tâm.
An Trạch im lặng nhìn điện thoại một hồi lâu, rốt cục thở sâu, tỉnh táo lại, mở tin nhắn kia, ngón tay cứng ngắc viết bốn chữ: “Lên đường bình an.”
Tin nhắn gửi đi thành công, nhưng không nhận được hồi âm.