Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 58 :

Ngày đăng: 05:33 19/04/20


Thời gian lên máy bay của chuyến bay đến Vancouver là tám giờ ba mươi sáng. Sau khi đến sân bay, An Lạc gửi tin nhắn cho An Trạch, rồi đi thẳng qua cửa kiểm tra, vào nhà ga ngồi chờ.



Phòng chờ của nhà ga chuyến bay quốc tế có rất nhiều người ngoại quốc. Bên cạnh An Lạc có mấy thanh niên đang nhỏ giọng nói chuyện bằng tiếng Pháp, có lẽ là khách du lịch về nhà, trông vẻ mặt của bọn họ khá vui vẻ.



An Lạc từng sống ở Canada mấy năm, bên đó ban đầu chủ yếu là dân di cư từ Anh hoặc Pháp, bởi vậy cũng hình thành nên sự đối lập giữa hai nền văn hóa Anh, Pháp. Tiếng Anh và tiếng Pháp là hai ngôn ngữ có tần suất sử dụng nhiều nhất ở Canada. Tiếng Anh của An Lạc khá tốt, nhưng tiếng Pháp thì anh hoàn toàn không nghe hiểu, mấy người bên cạnh vui vẻ tán dóc với nhau bằng tiếng Pháp, An Lạc chỉ cảm thấy mờ mịt.



Nhưng không sao, so với nước khác, Canada là nơi An Lạc dễ dàng thích ứng nhất.



Thời gian lên máy bay còn hơn mười phút, An Lạc buồn chán mở điện thoại ra xem tin tức. Vừa mở ra thì thấy hiện lên một tin nhắn chưa đọc được gửi đến từ An Trạch, bốn từ: “Lên đường bình an.”



Cũng giống anh, cậu cũng không nói lời tạm biệt, cũng không dong dài, chỉ dùng một câu ngắn gọn làm lời chia tay cuối cùng.



Như vậy cũng tốt.



Chia tay giản đơn, sau đó tất cả đều kết thúc.



Cuối cùng cũng có suy nghĩ như khi vừa sống lại, bắt đầu làm một An Lạc hoàn toàn mới, bắt đầu một cuộc sống yên bình. Chỉ là An Lạc không hiểu, tâm nguyện của mình sắp hoàn thành, mà tại sao anh vẫn không hề cảm thấy hài lòng một chút nào?



An Lạc đọc tin nhắn kia, im lặng thật lâu, cuối cùng không trả lời. Định đóng điện thoại thì tiếng chuông lại đột nhiên vang lên, là cuộc gọi đến từ An Dương.



An Lạc nhận cuộc gọi, tiếng An Dương khẩn thiết vang lên bên tai, “An Lạc, anh đang ở đâu?”



Có lẽ An Dương đang gọi điện thoại trên phố, xung quanh có chút ầm ĩ. An Lạc nhíu mày, thấp giọng nói: “Tôi đang ở sân bay.”



“Cái gì? Sân bay?! Hiện tại anh không thể đi được, An Lạc…”



“Các hành khách chú ý, chuyến bay số CA1206 đến Vancouver hiện tại đã bắt đầu đến giờ khởi hành, xin hãy mang theo hành lý tùy thân của quý khách, xếp hàng lên máy bay ở cửa lên số A7, chúc quý hành một chuyến đi vui vẻ.”



Tiếng thông báo lên máy bay đột nhiên vang lên, An Lạc buông điện thoại, ngẩng đầu nhìn con số trên đồng hồ điện tử, đã đến 8:30 – thời gian lên máy bay, các hành khách chung quanh đều lần lượt đứng dậy ra cửa lên để xếp hàng.



An Lạc lần thứ hai đưa điện thoại lên tai, khẽ nói với đầu dây bên kia: “Xin lỗi, An Dương, tôi đã quyết định ra nước ngoài, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, tất cả mọi thứ ở đây không còn liên quan đến tôi nữa.”



“An Lạc…”



“Ladies and Gentlemen, may I have your attention please…”



Tiếng thông báo bằng tiếng Anh lại lần nữa vang lên, An Lạc không hề do dự, trực tiếp ngắt điện thoại, mang hành lý ra cửa lên.



Sau khi lên máy bay, An Lạc tìm chỗ ngồi của mình, đặt đồ lên gác hành lý, rồi ngồi xuống cẩn thận cài dây an toàn. Xung quanh hành khách dần ngồi kín hết, cô tiếp viên hàng không xinh đẹp bắt đầu kiểm tra lần lượt từng chỗ ngồi một. An Lạc mở điện thoại, thấy ba cuộc gọi nhỡ liên tục từ An Dương. Cô tiếp viên đúng lúc đi tới chỗ ngồi của An Lạc, mỉm cười: “Thưa ngài, máy bay sắp cất cánh, xin ngài hãy tắt điện thoại di động.”
Trong giây phút ban nãy khi ký ức hiện lên, anh đã nhớ lại sự việc sau đó.



Hóa ra, “trọng lượng linh hồn nặng 21 gram” là do An Dương nói cho anh biết, chẳng trách khi sống lại trong đầu anh tự dưng lại có câu nói đó. Còn vì sao mà anh sống lại thì không rõ, anh cũng quên chuyện sau khi chết, cũng quên mình đã chứng kiến cảnh gặp lại giữa An Dương và Tô Tử Hàng ở thế giới bên kia.



Đoạn ngắn ngủi cuối cùng của trí nhớ, đó là kỳ vọng về kiếp sau của anh, sự từ bỏ hoàn toàn và lời chúc phúc của anh cho An Dương và Tô Tử Hàng…



Lẽ nào mình không phải đột nhiên sống lại, mà là trực tiếp chuyển thế?



Bản thân mình thực sự mất trí nhớ?



Có lẽ đúng như lời An Trạch nói, bởi vì đã từng lần lượt hai lần mất trí nhớ, dẫn đến việc tư duy xuất hiện hỗn loạn, nên bằng cách nào đó mà nhớ lại kiếp trước?



Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra …



Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu khiến An Lạc đau đến mức muốn vỡ ra, anh không thể tìm ra chứng cứ thuyết phục, càng không thể làm rõ bản thân thực ra là đã chuyển thế. Đột nhiên sống lại trên người An Lạc, nếu là người trước, vậy vốn ngay từ đầu mình đã là anh trai của An Trạch, còn nếu là người sau, thì mình không có bất cứ liên quan nào với anh trai của An Trạch.



Những câu chuyện về linh hồn, An Lạc thậm chí không có cách nào để xác định tính chân thực của chúng, có thể chỉ là do bản thân tưởng tượng, hoặc có lẽ chỉ là một giấc mộng của giấc ngủ ban nãy?



***



Máy bay cuối cùng sau hơn mười giờ bay đáp xuống sân bay quốc tế Vancouver, An Lạc mang theo tâm trạng phức tạp và suy nghĩ hỗn loạn, xách va li ra khỏi sân bay.



Thời gian cất cánh là tám giờ rưỡi sáng, sau khi đến nơi vẫn là buổi sáng, lệch múi giờ rõ rệt như vậy khiến An Lạc có phần váng vất, anh đứng tại chỗ một lúc lâu, xoa xoa huyệt thái dương, sau mới trở lại bình thường, chậm rãi rời khỏi sân bay.



Nơi đây là thành phố đã từng sinh sống, qua hơn hai mươi năm, nó đã trở nên xa lạ hết sức. Kiến trúc, xe cộ, dòng người xung quanh, tất cả mọi thứ, đều là một thế giới mới hoàn toàn. An Lạc phải mất một thời gian dài mới tìm được khu vực đỗ xe taxi, gọi một chiếc, đọc địa chỉ một khách sạn trong trí nhớ của anh cho người tài xế, nhưng tài xế lại bảo rằng khách sạn đó đã không còn từ lâu.



An Lạc im lặng một hồi, đành phải bảo tài xế đưa mình vào nội thành, đến lúc đó tìm một chỗ ở tạm thời sau.



Về thân phận thực sự của mình, An Lạc hiện tại cũng không muốn làm rõ, càng không muốn tìm ra manh mối. Nếu đã tới đây rồi, thì nên tạm thời thu xếp ổn thỏa mọi thứ rồi mới tính tiếp. Vất vả lắm mới hạ quyết tâm, không thể chỉ bởi vài cảnh tượng mơ hồ như trong một giấc mơ trên máy bay mà đột nhiên thay đổi chủ định về nước.



Huống chi, bản thân mình vẫn luôn nói rằng “Tôi không phải là anh của cậu”, thậm chí một mực gạt bỏ sự tồn tại của anh trai An Trạch trong lòng. Nếu hiện tại đột nhiên chạy về nói với cậu ta “Anh có thể là anh của em”, An Trạch nhất định sẽ nghĩ rằng rất buồn cười…



Ngay cả chính An Lạc cũng cảm thấy ý nghĩ này rất buồn cười.



Mở cửa sổ xe hít một hơi thật sâu mới khiến bản thận bình tĩnh trở lại hoàn toàn. Anh nghĩ, từ hôm nay trở đi, anh cần phải bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn. Lúc xuất ngoại đã lấy một chút tiền từ thẻ tín dụng, dùng như thế nào để nuôi sống bản thân mới là chuyện cần lo nghĩ nhất của An Lạc hiện nay. 



_________________