Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 19 : Tuy vạn thiên nhân ngô vãng hĩ

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Tôi rời khỏi Liễu Gia Sơn, chuyển đến sống ở trong hợp tác xã.



Nguyên nhân là do Chu tiên sinh được điều đến hợp tác xã làm việc. Mà Chu tiên sinh có thể đến hợp tác xã làm việc là xuất phát từ đề nghị của bố tôi. Mà xét cho cùng thì vẫn là có liên quan đến việc thằng cha Thôi Tú Hòa gẫy cánh mà về tại hợp tác xã Hồng Kì.



Hôm đó chủ nhiệm Thôi ăn một quả mất mặt tại hợp tác xã Hồng Kì, bị Nghiêm Ngọc Thành làm cho nói không được gì cũng vẫn phải chấp nhận, bởi vì tư cách của Nghiêm Ngọc Thành hơn hắn quá nhiều. Trước đại cách mạng văn hóa, Nghiêm Ngọc Thành đã là phó chủ nhiệm của ủy ban huyện, sau này chuyển sang làm cục trưởng cục nông nghiệp, lúc đó Thôi Tú Hòa vẫn còn là một anh công nhân quèn. Nhờ vào đại cách mạng văn hóa, Thôi đại ca thẳng cánh bay lên, chiếm được cả chức vụ phó chủ nhiệm ủy ban cải cách huyện, đứng trước mặt Nghiêm Ngọc Thành, xét cho cùng thì vẫn có chút không đủ tư cách. Chốn quan trường xưa nay vốn đặc biệt chú trọng đến tư cách với và thâm niên, sau này cán bộ nếu như không có mấy phần bản lĩnh thật sự, thì danh tiếng thường thường không cao. Thôi Tú Hòa có cái gốc quá kém, hoàn toàn là nhờ vào Vương Bản Thanh mà chống đỡ. Làm hắn tức giận nhất có lẽ là không biết thế nào mà lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch làm cho mất mặt, uất đến nỗi không có chỗ nào để phát tiết. Cuối cùng không còn cách nào khác đành vác một bồ tức trong bụng, đến cơm cũng không ăn, chui vào chiếc xe Jeep, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại, chạy mất.



Thôi Tú Hòa tuy là hạng vớ vẩn, nhưng ngọn núi phía sau hắn lại không phải là kẻ dễ động vào. Vương Bản Thanh là một kẻ trước nay hay bao che khuyết điểm, từ việc hắn xắp xếp Thôi Tú Hòa vào vị trí trưởng ban tuyên truyền cũng có thể nhìn ra chút đầu mối.



Vương Bản Thanh thật ra không phải là kẻ lỗ mãng lúc nào cũng làm bừa. Ở cái thời kì cách mạng đấu tranh đường lối ngập tràn, nắm chắc công tác tuyên truyền dư luận là một trong những mấu chốt quan trọng để giành được chiến thắng. Thôi Tú Hòa tuy cục cằn thô lỗ, nhưng lại dễ điều khiển, là kẻ tuyệt đối có thể dựa vào được. Cho hắn làm chứ trưởng ban tuyên truyền, Vương Bản Thanh có thể yên tâm.



Thôi Tú Hòa bị làm cho tối tăm mặt mũi, Vương Bản Thanh tuyệt đối không có lí do gì chịu để yên cho việc này cả. Điều kì lạ là, sau khi Thôi Tú Hòa mặt mày xám xịt trở về huyện, không có chuyện gì xảy ra cả, Vương Bản Thanh và ủy ban cải cách huyện cũng không có phản ứng gì.



“Sự việc trái với lẽ thường chắc chắn có điều gian trá.”



Đây là kết luận của Chu tiên sinh đối với sự việc kì lạ này.



“Chẳng lẽ sắp có giông tố nổi lên?”



Bố tôi ít nhiều vẫn có chút lo lắng.



Nghiêm Ngọc Thành khua tay, nói: “Địch đến thì đánh, nước đến thì đắp đập. Bất luận hắn ra thủ đoạn gì, chúng ta đỡ là được chứ gì.”



Lần nói chuyện này, cách sự kiện “chọc tức Thôi Tú Hòa” đã được 1 tháng rồi.



“Vương Bản Thanh có lẽ cũng chẳng giở được thủ đoạn gì với anh, nhưng Tấn Tài thì khác. Xét cho cùng thì cũng ít từng trải. Thôi Tú Hòa lại là lãnh đạo trực tiếp cai quản của Tấn Tài, nếu như hắn cố tình gây khó dễ về phương diện công việc, cũng không thể không phòng.”



“Ừm, thầy nói rất có lí.”



Nghiêm Ngọc Thành gật gật đầu. Ông khí thế hào hùng, tuy chỉ là chủ nhiệm của một hợp tác xã cỏn con, nhưng không lúc nào không thể hiện ra phong độ khoáng đạt của mình. Nhưng điều này hoàn toàn không phải là cho thấy tính cách của ông qua loa đại khái.



Trên thực tế, những người suy nghĩ không chu đáo, tuyệt nhiên sẽ không thể nào sinh tồn được trên chốn quan trường.



“Tấn Tài, anh cần phải động não một chút, làm sao để công tác tuyền truyền của hợp tác xã được sinh động khí thế thêm một chút, để cho tên Thôi Tú Hòa muốn cắn anh cũng không có chỗ cắn.”



“Ừm…có điều, phương châm lí luận này của trung ương được xem là tiêu chuẩn cao nhất trong sinh hoạt chính trị hiện nay, trọng điểm tuyên truyền của toàn huyện hiện nay đều tập trung vào phương diện này, công tác tuyên truyền của chúng ta lấy cái gì để làm trọng điểm đây? Hay là …cứ ứng phó cho qua đã? Xét cho cùng thì đây cũng là chính sách của trung ương.”



Bố tôi có chút không xác định.



Chu tiên sinh và chủ nhiệm Nghiêm sắc mặt ngưng đọng lại. Chung quy lại thì chỗ mà họ đứng là quá thấp, sự hiểu biết về đại cục hoàn toàn chỉ là dựa vào trực giác mà suy đoán. Muốn đi ngược lại với chính sách của trung ương quả thật không phải là điều gì dễ dàng.



“Tôi thấy cứ ứng phó cho qua đã cũng được, thầy thấy thế nào?”




Phương Văn Thích bực quá, móc ra đồng 1 tệ đập lên mặt bàn nói: “Chỉ cần em sửa được nó, 1 tệ này là của em.”



“Được, anh đợi em một chút.”



Phương Văn Thích mặt nghệt ra nhìn tôi đi ra ngoài, không biết tôi muốn làm cái gì. Đợi đến khi thấy tôi cầm một cái đồng hồ đo điện về, mới lộ ra sắc mặt kinh ngạc: “Tiểu Tuấn, em biết sửa thật à?”



Tôi chả thèm phí lời với hắn, bảo hắn đứng sang một bên, xắn ống tay áo tiến hành sửa ngay, Phương Văn Thích trong lúc mắt còn đang hoa lá cành thì cái đài catset đó đã vang lên âm thanh quen thuộc “đây là đài tiếng nói nhân dân trung ương”.



Tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến Phương Văn Thích đang trợn mắt há mồm, thu về đồng hồ đo điện, cầm lấy 1 tệ đặt trên bàn, bước ra ngoài.



“Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn, đợi chút đã…”



“Sao vậy? Hối hận rồi à?”



“Không phải, không phải, sao vậy được, nói thế nào chúng ta cũng đều là đàn ông mà, làm sao có thể nói mà không giữ lời được…”



“Vậy thì tốt, vậy em đi nha, đi mua kẹo ăn.”



“Đừng vội, đừng vội….Tiểu Tuấn, cái đấy là em học của ai vậy?”



“Học của bố em , ông ấy trước đây là kĩ sư sửa chữa.”



“Thảo nào, thảo nào…ây , ây, Tiểu Tuấn, anh muốn bàn với em một chuyện…”



“Chuyện gì vậy, anh nói đi.”



“Em có thể dạy anh sửa điện vô tuyến không? Em yêm tâm, anh sẽ không để em dạy không công đâu, cho em thêm 1 tệ đi mua kẹo được không?”



Tôi vỗn dĩ muốn đồng ý, nhưng cái thái độ của hắn làm tôi rất không thoải mái. Cái gì đây, vừa muốn bái sư vừa xem sư phụ như trẻ con, đúng là thằng cha láo toét.



“hê hê, anh nghĩ cũng hay lắm. 1 tệ mà cũng muốn bái sư học nghề?”



Phương Văn Thích đỏ mặt.



“Như này đi, sau này những cái có liên quan đến vô tuyến điện này, em giúp anh sửa, phí sửa chữa mỗi người một nửa, thế nào?”



“Vậy…cũng được!”



Nhìn cái bộ dạng của hắn, chắc chắn là muốn học trộm kĩ nghệ của tôi. Có điều vậy cũng chẳng sao, 1 tệ 2 tệ, bây giờ có lẽ còn có chút hữu dụng. Chẳng nhẽ sau này vẫn phải dựa vào mấy trò sửa chữa vớ vẩn này để sống cả đời? Nếu đúng là như vậy thì có lẽ tôi là kẻ vượt thời gian vô dụng nhất trong lịch sử, chi bằng mua về miếng đậu phụ đập đầu chết đi cho xong.