Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 18 : Lãnh đạo Huyện ra oai

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Người đến tận nhà tìm phiền phức này có lai lịch không phải là vừa, tên gọi là Thôi Tú Hòa, hiện là phó chủ nhiệm kiêm trưởng ban tuyên truyền ủy ban cải cách huyện Hướng Dương.



Khi mà cá giống ở trong ruộng to được khoảng 1 lạng, phó chủ nhiệm Thôi ngồi trên một trong hai chiếc xe Jeep mà chỉ ủy ban cải cách huyện mới có, đem theo hai người tùy tùng, phóng đến hợp tác xã Hồng Kì không quản ngại cát bụi dặm trường.



Nghiêm Ngọc Thành mặc dù rất không muốn gặp vị phó chủ nhiệm ủy ban cải cách huyện xuất thân từ phái tạo phản này, nhưng do quy tắc của quan trường, vẫn là biểu hiện ra tương đối khách khí, nhận được điện thoại thông báo của văn phòng ủy ban cải cách huyện, lập tức triệu tập toàn bộ 5 vị chủ nhiệm, phó chủ nhiệm của hợp tác xã Hồng Kì đến đợi ở trụ sở của hợp tác xã. Còn phái phó chủ nhiệm Chương và bố tôi đến cổng hợp tác xã để chờ đón.



Bởi vì Thôi Tú Hòa chủ quản công tác tuyên truyền ở trong huyện, phái người đứng thứ hai của hợp tác xã là phó chủ nhiệm Chương và chủ quản công tác tuyên truyền là phó chủ nhiệm Liễu đích thân đến nghênh tiếp, cũng là điều vô cùng hợp lí.



Ai ngờ, Thôi Tú Hòa vừa mới bước xuống xe, không trông thấy Nghiêm Ngọc Thành, sắc mặt lập tức có chút u ám, bắt tay theo kiểu lễ tiết với hai vị phó chủ nhiệm, cười một cách giả tạo, nói: “Đồng chí Ngọc Thành đâu vậy?”



Phó chủ nhiệm Chương, tên đầy đủ là Chương Mộc Lâm, là vị phó chủ nhiệm có tư cách già cội nhất của hợp tác xã Hồng Kì, thấy hỏi vậy thì trả lời: “Chủ nhiệm Nghiêm đang ở văn phòng hợp tác xã.”



Thôi Tú Hòa sắc mặt lại càng khó coi hơn mấy phần, nói một cách lờ mờ: “Chủ nhiệm Nghiêm đúng là tận trung với cương vị công tác quá.”



Bố tôi vội vàng đệm thêm vào một câu: “Chủ nhiệm Nghiêm và hai vị phó chủ nhiệm khác đều đang ở hợp tác xã đợi sự đại giá quang lâm của chủ nhiệm Thôi.”



Thôi Tú Hòa dùng lỗ mũi ừm một tiếng, không thèm đếm xỉa gì đến ba tôi, nhấc chân là bước về phía văn phòng làm việc của hợp tác xã, làm bố tôi đứng ở đấy không nói được câu nào.



Chương Mộc Lâm vội vàng chạy bám theo, còn không quên gửi đến ba tôi một nụ cười giả tạo theo kiểu cười trên nỗi đau của người khác.



Ủy ban cải cách huyện Hướng Dương tổng cộng có 9 vị chủ nhiệm, phó chủ nhiệm, Thôi Tú Hòa đứng thứ tư, cũng không được xem là to lắm. Nhưng hắn là tâm phúc cốt cán của chủ nhiệm ủy ban cải cách huyện _Vương Bản Thanh, ngay cả ở ủy ban huyện cũng hống hách vô cùng, trước giờ không xem các vị phó chủ nhiệm khác ra gì cả, chỉ có Vương Bản Thanh là người mà hắn phải nể sợ. Nghiêm Ngọc Thành tuy là người lãnh đạo của hợp tác xã, nhưng vẫn cách một cấp cơ quan chính quyền là Ủy ban cải cách xã Đài Sơn so với Thôi Tú Hòa, tiếp đón không được chu đáo như vậy, tất nhiên sẽ làm cho Thôi Tú Hòa cảm thấy rất không thoải mái. Nếu không phải Nghiêm Ngọc Thành có tư cách đủ cứng, là nhân vật có tiếng tăm trong số các chủ nhiệm hợp tác xã toàn huyện, thì có lẽ Thôi Tú Hòa sẽ trở mặt ngay lúc đó. Còn đối với vị phó chủ nhiệm mới nhậm chức không lâu như bố tôi, về căn bản hắn trực tiếp coi không ra gì.



Trong số nhiều người có mặt, còn có một người trong lòng càng cảm thấy không thoải mái, không thoải mái hơn cả phó chủ nhiệm Thôi và phó chủ nhiệm Liễu, chính là Liễu Tuấn tại hạ đại lão gia tôi.



Nói đến thì thấy cũng trùng hợp, vừa đúng một người thân thích của sư mẫu sống ở gần hợp tác xã đón sinh nhật, sư mẫu kiên quyết muốn tiên sinh đến thăm hỏi, tiên sinh cũng không biết làm thế nào, đành dắt cả tôi đến hợp tác xã.



Lão phu tử Lưu Vũ Tích trong có nói: Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh.



Thân thích của sư mẫu đều là những người nông dân thành thật, yên phận, Chu tiên sinh nói chuyện với họ không hợp lắm. Thật sự nếu không phải Chu tiên sinh tự giữ thân phận, quả thật giữa vị “hồng nho” và “bạch đinh” này, quá sức thiếu tiếng nói chung. Lại thêm chuyện phụ mẫu của Chu tiên sinh mất sớm, không con không cái, họ hàng bên vợ mặc dù muốn hỏi thăm một chút người thân của tiên sinh, cũng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu. Mọi người nói chuyện với nhau không được mười câu, còn đâu chỉ toàn là im lặng với lúng túng.



Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy bộ dạng lúng túng khó xử của tiên sinh, khẽ cười trộm trong lòng, hè hè.



Cuối cùng tiên sinh thật sự là không thể nhịn thêm được nữa, nói vài câu khách sáo rồi dắt tôi đi thẳng đến hợp tác xã. Dự định tìm chủ nhiệm Nghiêm hoặc bố tôi để nói chuyện, tán gẫu. May hay không không biết nhưng bắt gặp ngay đúng cái cảnh này.

Nếu nói Thôi Tú Hòa, tên phó chủ nhiệm ủy ban cải cách huyện lâu năm này với bố tôi, một vị phó chủ nhiệm hợp tác xã mới nhậm chức, cấp bậc kém nhau không chỉ là một chút ít, cho nên hắn ra cái vẻ mặt tinh tướng khinh đời đấy cũng là rất thường tình. Không may là hắn bày cái vẻ mặt đấy cho bố tôi xem, làm trong lòng tôi giống như là Chư Bát Giới ăn xong quả nhân sâm___tất cả các lỗ chân lông đều giãn nở ra hết cỡ.

Chỉ có điều người lớn khi tức giận, còn có thể máu bắn xa 5 bước chân, còn lão gia Liễu Tuấn tôi khi tức giận, cũng chả giải quyết được việc đếch gì, chỉ biết trợn mắt không, hết cách. Chẳng nhẽ xông lên cắn hắn ta một phát?



Vậy ai, đứa nào nói người đi xuyên qua không gian đều là con người của vạn năng? Đừng có để tôi gặp được hắn!



Thấy tôi đi theo sau bố tôi, nhấc chân là chạy về phía văn phòng hợp tác xã, Chu tiên sinh vội vàng kéo tôi lại.



“Tiểu Tuấn, làm gì vậy?”
Thôi Tú Hòa nhìn bố tôi, hùng hùng hổ hổ. Gần như chỉ cần bố tôi không trả lời được một câu là hắn sẽ lập tức trở mặt.



“Tuyên truyền phương châm chính sách của Đảng, then chốt là phải lĩnh hội được tinh thần. Viết biểu ngữ hay không, chỉ là vấn đề mang tính hình thức…Tổ chức học tập thảo luận, đây là quyết định được tập thể ủy ban cải cách hợp tác xã Hồng Kì chúng tôi cùng nhau thảo luận nhất chí.”



Bố ơi, bố được đấy.



Bố tôi bất luận là so chức vụ hay so kinh nghiệm, đều không thể so sánh được với Nghiêm Ngọc Thành, tất nhiên cũng không thể đối chọi kiểu gay gắt với Thôi Tú Hòa được, kịp thời tế ra pháp bảo “tổ chức tập thể quyết định”, chính là nước cờ hay công thủ đều được.



Đúng là theo kiểu lỗi này là lỗi của tập thể. Thôi Tú Hòa nhà ngươi muốn ra oai, thì đầu tiên phải ẩy đổ cái được gọi là quyết định của tổ chức của ủy ban hợp tác xã Hồng Kì đã. Nếu không thì cũng chả trách được gì ông mày đây.



Thôi Tú Hòa bị chẹn họng đến nỗi mắt trợn ngược lên, bắt đầu có khuynh hướng chơi đòn bạo lực.



“Bất luận là thế nào, tôi rất là không hài lòng với công tác tuyên truyền của hợp tác xã Hồng Kì các anh. Anh bắt buộc phải áp dụng hành động ngay, ra sức tuyên truyền phương châm chính sách của trung ương.”



Lão già Thôi này cuối cùng chơi đòn dùng thế để ép người rồi đây.



Bố tôi không nói lời nào nữa.



Không tuyên dương phương châm lí luận này là Nghiêm Ngọc Thành, bố tôi và Chu tiên sinh nghiên cứu nhiều lần mà quyết định vậy. Hôm nay Thôi Tú Hòa dựa vào thân phận là phó chủ nhiệm kiêm trưởng ban tuyên truyền của ủy ban huyện truyền ra mệnh lệnh này, với tư cách là phó chủ nhiệm chủ quản tuyên truyền của hợp tác xã, lại không thể nào làm cứng được. Nguyên tắc tổ chức “cấp dưới phục tùng cấp trên” vẫn là phải tuân theo.



Thấy bố tôi có chút không thể chống lại được, phận làm con như mình, cứ nấp ở đằng sau thì cũng không ra gì cả, trong lòng thấy nguy cấp, không kìm được liền hô lớn.

“Chỉ có thực tiễn mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lí!”



“Ai?”



Thôi Tú Hòa hét lớn.



Có lẽ do giọng nói này có chút non nớt, những cán bộ có mặt đều cảm thấy hết sức kinh ngạc, dồn ánh mắt vào đứa trẻ 7 tuổi đứng ngoài cửa. Chủ nhiệm Nghiêm và bố tôi càng đặc biệt kinh ngạc, đang định mở miệng nói, tôi liền quay người chạy thật nhanh khỏi tầm mắt của họ.



Hê hê, ta chính là để cho tất cả cán bộ trong phòng đực ra ở đấy, cho các người có lời mà không nói được.



“Là con nhà ai vậy?”



Thôi Tú Hòa thấy thằng nhóc con như vậy, cục tức đầy bụng, phát tác không được một nửa, cái mặt đỏ lên như đít khỉ.



Nghiêm Ngọc Thành lập tức nháy mắt với ba tôi, ngăn không cho bố tôi mở miệng “nhận tội”, vừa cười vừa nói : “Thực tiễn mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lí, câu nói này hay lắm. Trưởng ban Thôi, đạo lí đến trẻ con cũng hiểu được, chúng ta chắc không cần phải thảo luận nữa chứ?”



Hê hê, kể cả là Nghiêm bá bá anh minh lợi hại, lúc này cũng tuyệt đối không thể nghĩ ra được nguồn gốc của câu nói này ghê gớm như thế nào. Chỉ là một năm sau, , , …mấy tờ báo lớn chủ chốt quan trọng nhất trong nước mới kế tiếp nhau đăng lên câu nói chấn động toàn quốc này . Hiện nay đang bị tôi nói ra sớm hơn đến tận 1 năm.



Trong lòng đúng là cảm thấy vô cùng sảng khoái.