Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 17 : Tinh thần trung ương

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Kế hoạch nuôi cá trong ruộng tất cả đều thuận lợi, cá chép giống, cá diếc giống của các đại đội đều giống như kẻ hèn này, sinh trưởng một cách khỏe mạnh. Nhìn thấy cá trong ruộng kết thành bầy đàn bơi qua bơi lại, bà con nông dân mặt mày rạng rỡ, hết lời khen chủ nhiệm Nghiêm, chủ nhiệm Liễu của hợp tác xã. Nhưng lại có rất ít người biết, những ngày tháng của chủ nhiệm Nghiêm và chủ nhiệm Liễu quả thật có chút không dễ dàng chút nào.



Ngày 7 tháng 2 năm 1977, trong bài xã luận của các tờ báo , , đề xuất ra phương châm lí luận mới.



Nói đến thì vẫn là “Cứ hễ là quyết sách được lãnh tụ làm ra, chúng ta đều kiên trì thực hiện, cứ hễ là chỉ thị của lạnh tụ, chúng ta đều trước sau như một mà tuân theo”.



Ở kiếp trước, tôi không quan tâm đến chính trị lắm. Lí do rất đơn giản__không đến lượt mình. Tôi, một thằng làm thuê giai cấp thảo căn, không có cái tư cách luận bàn chính trị đó.



Tuy nhiên cái phương châm lí luận này, tôi ít nhiều cũng biệt một chút. Chỉ cần là người sống lại từ cái thời đấy, không phải là kẻ đần độn ngốc nghếch thì đều đã được nghe qua. Chuyện này có động tĩnh cực lớn, trực tiếp gây nên những cuộc thảo luận lớn về “tiêu chuẩn chân lí” khắp cả nước.



Tôi chỉ là không ngờ được, việc này cũng ảnh hưởng đến chủ nhiệm Nghiêm và bố tôi.



Chủ nhiệm, phó chủ nhiệm ủy ban cải cách hợp tác xã, he he, cấp độ sai khác nhau già quá nhỉ?



Do đó tôi căn bản không nghĩ về phương diện này, giống như toàn thể già trẻ lớn bé của đại đội Liễu gia sơn, ngày đem ngóng chờ cá trong ruộng lớn nhanh một chút. Ngoài ra, còn có việc đều đều theo học Chu tiên sinh.



Cho đến tận khi chủ nhiệm Nghiêm và bố tôi dắt tay nhau đến tìm Chu tiên sinh bàn chuyện tôi mới biết được chút manh mối.



Gặp phải các vấn đề chính trị lớn, mẫn cảm, hai vị chủ nhiệm thường sẽ đến tìm Chu tiên sinh để nói chuyện, dần dần hình thành nên một kiểu thói quen.



Điểm này thì tôi không hiểu cho lắm. Chu tiên sinh tuy là một người thầy giáo tốt, nhưng chưa chắc đã là một chính khách giỏi. Ông ấy học thức uyên bác, cương trực thẳng thắn, đáng để kính phục. Nhưng điều có không hoàn toàn có nghĩa là ông ấy có thể nắm vững được phương hướng của thời cục. Nếu không thì cũng không lưu lạc ở đây. Xin ông ấy chỉ giáo những vấn đề về chính sách, liệu có dẫn vào con đường sai lầm không đây?



Tôi vẫn là có chút cảm thấy lo lắng thay cho chủ nhiệm Ngiêm và bố tôi.



Nghĩ một chút thì thấy cũng khó trách được, bạn bè thân thích rồi đồng nghiệp của hai người cộng tất cả lại, cũng tìm không ra người có học vấn hơn Chu tiên sinh, gặp phải khó khăn, không tìm Chu tiên sinh thì còn tìm ai đây?



Đương nhiên, tôi không phải là thần tiên, làm sao mà biết ngay được chủ nhiệm Ngiêm với bố tôi đến tìm Chu tiên sinh là để làm gì. Nhưng khi họ nói chuyện tôi nhất định sẽ đứng bên cạnh để hóng chuyện, thành ra họ cũng quen rồi.



Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, khi đến thăm Chu tiên sinh họ đều mang một ít thức ăn đến. Lần này đem đến là một cái đầu lợn và một bình rượu nếp.



Nhìn thấy cái đầu lợn đó, hai mắt tôi sáng lấp lánh, nước bọt ứa ra. Thịt thủ lợn, đúng là món đồ hay a, lúc còn trẻ ở kiếp trước, một mình tôi có thể tiêu diệt nguyên một cái thủ lợn.



Chủ nhiệm Nghiêm cười hi hi nói: “Thằng nhóc này, đói con mắt rồi phải không? Xem như là bá bá thưởng cho ngươi nha.”



Tôi bĩu bĩu môi, nói: “Bá bá làm việc thật chả ra làm sao cả. Rõ ràng là đến thăm tiên sinh, một cái thủ lợn mà lấy những hai lí do.”



Chủ nhiệm Nghiêm phút chốc trợn mắt không nói được lời nào.



Chu tiên sinh ha ha cười lớn: “Ngọc Thành, bắt nạt già chứ đừng bắt nạt trẻ, lần này biết thế nào là lợi hại chưa?”



Bố tôi cười mắng nói: “Tiểu Tuấn, trẻ con nói chuyện mà không tích chút khẩu đức, sao con lại ăn nói với Nghiêm bá bá như vậy?”
Thấy người đứng đầu biểu lộ thái độ một cách rõ ràng, bố tôi cũng không giữ kẽ nữa, nói: “Đúng vậy. Giải phóng đã nhiều năm như vậy rồi, đến chính sách ăn no mặc ấm của lão bách tính vẫn chưa thực hiện được, cái phương châm chính sách này, cần phải thay đổi một chút mới được.”



Thật ra người muốn thay đổi phương châm chính sách nhất có lẽ là Chu tiên sinh. Ông hiện nay có thể nói là con người của giai cấp vô sản một cách không thể triệt để hơn, nghèo đến nỗi chỉ còn mỗi sách. Nhưng đầu óc của ông cực kì tỉnh táo, vung vung tay nói: “Lãnh đạo huyện có ý kiến như thế nào?”



“Đã gửi công văn xuống, nói là phải nghiêm túc quán triệt chấp hành tinh thần chỉ thị của trung ương.”



“Là văn kiện của ủy ban cải cách huyện à?”



“Đúng vậy, văn kiện đó được chủ nhiệm ủy ban cải cách huyện Vương Bản Thanh tự tay kí.”



Chu tiên sinh có chút sửng sốt, hỏi: “Vị chủ nhiệm Vương này có bối cảnh như nào vậy? Tôi nhớ hồi trước ông ta hình như là bí thư của hợp tác xã Cổ Chân?”.



“Ừm, nghe nói ông ta có quan hệ rất mật thiết với một vị lãnh đạo nào đó của vùng Bảo Châu.”



“Ồ, là như vậy à….nào, uống rượu, uống rượu đi….”



Chu tiên sinh không đàm luận chuyện này nữa, chỉ uống rượu với ăn thịt.



Bố tôi không kiềm được, hỏi: “Chu tiên sinh, vậy ông nói xem chúng ta rốt cuộc phải làm thế nào đây?”



“Chính trị nói cho cùng, thực chất vẫn là thực lực quyết định tất cả…”



Chu tiên sinh khẽ mỉm cười, đột nhiên nói với tôi: “Tiểu Tuấn, sao con không nói gì vậy?”



“Bá bá, con nghe không hiểu, muốn con nói gì đây? Con chỉ biết ăn thịt thôi.”



“Tốt, tốt, tốt, chính là làm như vậy.”



Chu tiên sinh ha ha cười lớn.



Nghiêm Ngọc Thành và bố tôi không hiểu gì cả.



“Nếu đã nhìn không hiểu, vậy thì không nên làm gì cả, ăn thịt là được rồi. Tấn Tài, anh thật sự là phải học tập con trai của anh nhiều nhiều.”



Bố tôi gãi gãi đầu, dường như hiểu được một chút gì đó.



Chu tiên sinh nói đúng, chính trị là sự đọ sức của thực lực. Phương châm này được đề xuất ra, phù hợp với lợi ích của một số người, nhất định sẽ không phù hợp với lợi ích của một số người khác,va chạm quả thật là khó tránh khỏi. Trước khi thế cục vẫn chưa rõ ràng, biện pháp tốt nhất chính là duy trì sự im lặng, đừng có làm bừa.



Tuy nhiên sách lược con đà điểu có lúc chưa chắc đã hiệu nghiệm. Thân tại quan trường, không ai là có thể vĩnh viễn làm phái trung gian. Chủ nhiệm Nghiêm và ba tôi tuy muốn quan sát một thời gian, nhưng chẳng biết làm sao để người ta tìm đến tận nhà hỏi han.