Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 24 : Lòng dân không thể xem thường!

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


“Tôi đã bảo rồi, bảo ông đừng có làm cái phó chủ nhiệm này nữa, ông lại cứ không nghe, bây giờ thì hay rồi, bị phạt thế này đấy….”



Mẹ trách móc suốt.



Nhận được tin cha bị phạt, mẹ vội vàng đi cả đêm về đến xã Hồng Kỳ.



Từ chỗ xã Liên Hoa mẹ công tác đến xã Hồng Kỳ, khoảng chừng 40 dặm, xe cộ đi lại cũng không thuận tiện, mẹ lại không biết đi xe đạp, nên đi bộ mấy tiếng đồng hồ. Vừa bước vào đến cửa, còn chưa kịp uống nước, liền bắt đầu trách mắng.



Cũng chẳng trách được mẹ tôi bực mình, lúc ấy những người làm cán bộ hành chính, bị phạt là một vấn đề không nhỏ. Nhất là sau khi đắc tội với người đứng đầu ủy ban cách mạng huyện, lại bị ủy ban cách mạng khu điểm danh xử lý, cũng có nghĩa là bị phán tội tử hình chính trị rồi. Chỉ một ngày Vương Bổn Thanh còn ở huyện Hướng Dương, cha còn một ngày không ngóc đầu lên được.



Trong lòng tôi cũng buồn bực lắm.



Sau khi vượt thời gian về đây, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm ảnh hưởng đến cha tôi, từ một cán bộ kỹ thuật trở thành một cán bộ hành chính. Đáng ra nghĩ rằng đặt hy vọng lên thư ký ủy ban huyện Nghiêm Ngọc Thành, về sau cha sẽ được thăng quan tiến chức, tôi cũng có thể gắn cái mác “con em quan lại”. Ai ngờ lại biến thành kết quả thế này.



Đương nhiên đương nhiên, Nghiêm Ngọc Thành cũng có khả năng trở thành thư ký ủy ban huyện, cha sớm muộn gì cũng có ngày khổ tận cam lai. Chỉ là tôi bây giờ không đủ lòng tin. Trời mới biết sự việc “nuôi cá trong ruộng” lần này, có ảnh hưởng gì đến Nghiêm Ngọc Thành?



Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, không có sự có mặt của tôi, sẽ không có vụ “nuôi cá trong ruộng”, không có chuyện “nuôi cá trong ruộng”, sẽ không có vụ bị phạt của Nghiêm Ngọc Thành. Một phó chủ nhiệm đứng cuối cùng trong ủy ban cách mạng đã bị ghi chép bị xử phạt, còn có thể giữ một chức trong huyện Hướng Dương mấy năm sau nữa hay không, tôi không chắc chắn được.



Rất rõ ràng, Nghiêm Ngọc Thành mà không đổi đời được, thì cha cũng đừng có nghĩ đến chuyện ấy.



Cha còn buồn bực hơn tôi, ngồi đó hút hết điếu này đến điếu khác, chẳng nói chẳng rằng.



“Ông xem lại ông xem, chính sách trung ương đưa ra, mọi người đều đang tuyên truyền, sao ông còn cứng đầu cứng cổ làm ngược lại cơ chứ? Chính sách này của trung ương, chẳng lẽ có thể sai được sao? Như xã Liên Hoa của chúng tôi, còn được chủ nhiệm Vương điểm danh biểu dương nữa cơ đấy…”



“Bà đừng nhắc đến Vương Bổn Thanh nữa, tôi không muốn nghe cái tên ấy.”



Cha buồn bã nói.



Mẹ ngẩn người, liền nhạnh miệng, rồi cũng không nhắc đến Vương Bổn Thanh nữa.



Tôi bỗng thấy vui.



Nói thế nào thì nói, trong lòng mẹ vẫn có cha.



Lúc này là lúc tôi xuất trận rồi. Nếu để mẹ cằn nhằn mãi, cha bực lên, rồi chẳng giải quyết được.


Cha cười khổ sở.



“Còn nữa, anh năm, anh bảy, ý tốt của các anh tôi nhận rồi, đống cá này mọi người mang về đi. Huyện không cho phép thế này đâu.”



“Cậu nói gì thế?”



Bác năm trợn trừng mắt, tức giận nói.



“Đây không phải là cơ quan sở mỏ gì, là cá của mấy anh em chúng tôi mang ra đây, ai nói là không nhận được? Đồ của chính nhà mình, muốn biếu ai thì biếu ai, huyện thì đã làm sao?”



“Đúng thế đấy, huyện cũng quản chúng ta nhiều quá rồi. Lần trước tiểu Tuấn còn cứu mạng Tiểu Thanh còn gì….”



Tôi lại lạnh người, vội vàng xen vào: “Bác bảy, bác đừng nói chuyện này nữa”



Ôi, cái bệnh không dám nhận lời cảm ơn này của tôi chẳng biêt kiếp này có sửa được không!



Cha là người độ lượng, nghĩ đến đạo lý này, liền cười ha ha, cũng không nói thêm gì nữa.



“Tấn Tài, vụ nuôi cá trong ruộng này, đã tăng thêm thu nhập của tập thể và xã viên, là một việc tốt, mọi người đều rất ủng hộ. Sao huyện lại cứ không cho phép thế nhỉ? Còn nói nào là “đầu cơ trục lợi”, nào là “chỉ luận về sức sản xuất”, nào là “tư tưởng giai cấp tư sản”, lãnh đạo huyện cũng không đến mà thấu hiểu chút cho dân, toàn nói linh tinh, đây chẳng phải là………”



“Anh năm, đừng nói bậy”



Mẹ vội vàng ngăn lại.



“Một người nông dân như tôi, xuất thân từ hạng trung nông bần hàn, tôi còn sợ gì nữa chứ….được được được, tôi không nói nữa, chỉ sợ ảnh hưởng đến mọi người thôi…”



“Anh năm anh cũng là đảng viên có tuổi rồi, tuổi đảng còn nhiều hơn chúng tôi, anh phải tin tưởng tổ chức chứ.”



Tôi đột nhiên cảm động. Bản thân cha không biết đã chịu bao uất ức, lúc này lại kiên trì làm công tác của bác năm. Đảng viên khi ấy, tổ chức kỷ luật là sắt đá.



“Tấn Tài, con mắt quần chúng rất sáng, chúng tôi đều biết điều cậu và chủ nhiệm Nghiêm làm là đúng. Chúng tôi ủng hộ cậu…”



Mắt cha đã có chút đỏ.



Chân lý, cuối cùng vẫn nằm trong tay số đông!