Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 14 : Không gặp người nào

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Đi từ xa đã nghe được tiếng gây gổ ầm ĩ của Thước nhi cùng Lương Vân Kha khiến tâm của Lương Tuấn Hy nặng như đeo đá. Cước bộ nặng nề đạp vào nền đất trong viện, thở dài một hơi mới nói: “Thước nhi, ngươi trở về xem Điềm Điềm đi.”



Lúc này Thước nhi mới im lặng quay đầu chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, nãy giờ nàng lo mắng người đã quên mất tiểu thư đi đâu a. Trừng Lương Vân Kha một mắt, chỉ vào Lương Vân Kha cảnh cáo: “Ngươi chờ đó cho bổn cô nương.” Dứt lời liền xoay người chạy ra khỏi viện.



Lương Vân Kha vốn là một thân tức giận chỉ là nhìn thấy sắc mặt đen thui của Lương Tuấn Hy hắn liền biết lần này bản thân quá đáng: “Đại ca, ta xin lỗi.”



Lương Tuấn Hy ngồi xổm xuống đất, tay mò mẩn tìm cái chén cùng chiếc thìa bị Lương Vân Kha hất đổ, lạnh lùng nói: “Lần sau đừng làm như vậy nữa, ngày mai cùng ta đến Điềm viên hướng nàng bồi tội.”



Còn bắt hắn hướng nữ nhân kia bồi tội nữa? Đừng có đùa: “Đại ca, nữ nhân đó nhỡ lại hạ dược thì sao? Cho dù nàng không hạ dược thì đồ nàng làm có người nào dám ăn a, kể cả bá phụ bá mẫu vẫn là lén mang đi tiêu hủy, ngươi cư nhiên xem là sơn hào hải vị cho vào miệng ăn.”



“Nàng sẽ là tẩu tẩu của ngươi, ngươi không thể nói nàng như vậy.” Một câu nói ra miệng đủ để người biết quyết tâm của Lương Tuấn Hy. “Lại nói thân thể ta bách độc bất xâm không phải nhị đệ không biết, sau này đừng làm thế nữa.” Nói đến đây lòng hắn lại dâng lên sự chua xót cùng hối hận muôn vạn lần, hắn vì cơ thể bách độc bất xâm này mà mất đi nàng.



“Đại ca, nàng căn bản không thích ngươi, ngươi không thấy sao?” Nói xong hắn mới biết bản thân nói sai, đang lẽ nên dùng từ ‘cảm thấy’ mới đúng. Chỉ là lúc nãy nàng muốn rời đi theo Hứa Bộ Nam, đại ca cũng biết rõ đi, vì sao phải cố chấp như vậy.



Lương Tuấn Hy vẫn nhích người chậm rãi tìm đồ, thái độ vẫn là lạnh khiến không khí hiện tại dường như cũng đông lại vài phần: “Nàng sẽ thay đổi.” Thái độ của nàng đối với hắn gần đây khác trước rất nhiều, hắn tin tưởng có một ngày nàng sẽ nguyện ý gả cho hắn.



Có trời tin! Lương Vân Kha âm thầm bồi thêm một câu. Có lẽ đại ca phải thấy Niên Khai Điềm xuất giá mới chết tâm a.



Lương Tuấn Hy như thể biết hắn nghĩ gì nên nói thêm: “Ngoại trừ nàng không ai có thể làm tẩu tẩu của ngươi.” Hắn không thú nữ nhân nào ngoài nàng, càng sẽ không vì nàng xuất giá mà thay đổi cách nghĩ này.



“Biết rồi, bồi tội thì bồi tội ai sợ nàng.” Lương Vân Kha khom người nhặt mảnh vỡ của chén lên miệng vẫn còn lầm bầm thái độ cực kỳ không cam nguyện.




Tay nàng cầm lược lưu ly giơ cao muốn ném đi, nhưng trong lòng lại dâng lên một cổ cảm giác lạ khiến nàng đặt tay xuống. Nàng tự cho rằng đó là cảm giác tiếc nuối vật xinh đẹp trân quý này bị hư hại. Đây cũng không phải là lần đầu, trong mấy ngày này nó cứ liên tục xuất hiện không biết bao nhiêu lần.



Lương Tuấn Hy nghe nàng lên tiếng, tâm tình cũng tốt hơn. Tuy là đuổi hắn nhưng ít nhất cũng là nói cho hắn biết nàng vẫn bình an: “Nàng không muốn gặp ta liền để lại cho Thước nhi mang vào cho nàng, được không?”



“Không ăn không ăn, ngươi mang về đi.” Niên Khai Điềm thả lược lưu ly xuống chăn, hai tay bịt chặt lỗ tai không muốn nghe thấy giọng hắn nữa, mắt cũng nhắm thật chặt, liên tục lắc đầu.



Tiếng thét cùng tiếng nức nở truyền vào trong tai của Lương Tuấn Hy khiến tay hắn càng nắm càng chặt. Vì sao mọi chuyện sẽ thành ra như vậy?



Thước nhi nặng nề hắt một hơi ra, mở miệng khuyên nhủ: “Hy ca vẫn là trở về trước, đợi vài hôm nữa tiểu thư nguôi giận mới đến.” Kỳ thực, miệng thì nói thế thôi, nàng vẫn biết là không có tác dụng mà.



“Đại ca, thật xin lỗi.” Lương Vân Kha cúi đầu thấp giọng bước đến gần Lương Tuấn Hy nói một câu. Nếu không phải do hắn, đại ca cũng không cần phiền lòng như vậy, đã mấy ngày hắn chừa từng thấy đại ca vui vẻ, cũng chẳng hề nói với hắn lời nào.



Lúc này đột nhiên có một bà tử bước đến bảo Niên Sở Hoằng cùng Khúc thị gọi Lương Tuấn Hy ra ngoài tiền thính. Vẻ mặt mặt bà tử có chút hoảng trương cùng trong giọng nói có chút khinh thường khiến hắn không thể lưu lại nữa.



Đưa lồng thức ăn trên tay cho Thước nhi, hắn lập tức bước ra khỏi viện. Lương Vân Kha cũng bước theo, trong lòng bất an mọc đầy.



Thước nhi cũng thấy được, địa vị của Lương Tuấn Hy trong lòng mọi người rất cao, lý nào bà tử này sẽ đối với hắn như vậy. Nàng nhìn vào trong phòng một chút thầm nghĩ, dạo này tiểu thư cũng không quan tâm đến nàng vậy nàng đi một chút rồi mới trở lại a.



Nghĩ thế nàng cầm theo lồng thức ăn bước ra ngoài theo huynh đệ Lương gia.