Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 15 : Niên phủ có trộm

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Thước nhi đến tiền thính dò la một hồi lại khẩn trương chạy về Điềm viên. Đẩy cửa, đặt lồng thức ăn trên bàn xong, nàng vội chạy đến giường hô to: “Tiểu thư tiểu thư, không xong rồi không xong rồi.”



Niên Khai Điềm vẫn nằm đó, mặt xoay vào trong đưa lưng về phía Thước nhi, biểu tình không một chút phản ứng, mắt sưng to vì khóc vẫn nhìn lom lom chiếc lược lưu ly. Phản chính hiện tại nàng không muốn gặp ai cũng không muốn lo lắng chuyện gì, mặc kệ mọi thứ đi.



Thước nhi cũng không đợi tiểu thư phản ứng nữa mà trực tiếp nói: “Mọi người hoài nghi Hy ca trộm bạc trong phủ để mua lược lưu ly tặng tiểu thư a.” Tuy trước không thích Lương Tuấn Hy cũng không có quá nhiều tiếp xúc cùng hắn nhưng nàng cũng không tin nhân phẩm của Lương Tuấn Hy sẽ làm ra chuyện bại hoại như vậy.



Quả nhiên, nghe xong Niên Khai Điềm lập tức có phản ứng. Nàng ngồi bật dậy xoay người về phía Thước nhi hỏi: “Ngươi nghe từ đâu?” Đời trước không có chuyện này, mà nàng cũng là tin tưởng nhân phẩm của Lương Tuấn Hy, hắn tuyệt không làm ra loại chuyện bỉ ổi này. Lại nói hắn bị mù lại chưa từng đến khố phòng làm sao có thể lấy trộm. Đến cùng là người nào lấy trộm, lại vì sao vu oan cho hắn, không phải hắn rất được lòng mọi người sao?



“Nô tỳ theo bọn họ đến tiền thính nên nghe trộm được.” Thước nhi ôm ngực thở hồng hộc, ngụm ngụm đều là khí thô.



“Lập tức canh y.” Niên Khai Điềm không để ý đến thứ gì nữa liền hạ lệnh.



Rất nhanh nàng vận y phục thường ngày, lại thượng một ít trang che giấu dáng vẻ mệt mỏi hư nhược hiện tại rồi chạy ra tiền thính. Niên phủ có trộm sao, không lý nào a. Bản thân nàng là người sống hai kiếp vẫn không tin tưởng chuyện này xảy ra.



Ở tiền thính, Niên Sở Hoằng cùng Khúc thị ngồi ở ghế chủ vị. Niên Khánh Tụ, Niên Nhạn Thanh, Niên Tuệ Nhàn đều ngồi ở vị trí của mình. Xung quanh còn rất nhiều người của tiêu cục, ai nấy đều sắc mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm Lương Tuấn Hy vừa bước vào không lâu.



Một nhà bốn người của Lương gia cũng có mặt đầy đủ đứng ở đối diện phu thê Niên Sở Hoằng. Không khí trong tiền thính lúc này nặng đến không còn gì có thể nặng hơn được nữa.



Lương Vân Kha là người mở đầu nói trước: “Bá phụ, bạc đó là của đại ca hắn...”



Lời có chưa dứt đã bị Lương Tuấn Hy lạnh lùng cắt ngang: “Nhị đệ.” Đầu hắn khẽ lắc không để Lương Vân Kha nói hết. Hắn không thể nói ra chuyện số bạc kia là hắn vì muốn thú nàng mà để dành được. Nếu nói ra chính là để mọi người khó xử, bởi nàng còn chưa đáp ứng gả cho hắn, chưa kể đến nàng còn đang giận nữa.


Niên Tuệ Nhàn cũng lui xuống trở về viện.



Niên Nhạn Thanh bước đến trước mặt Lương Tuấn Hy lo lắng hỏi: “Hy ca, thời gian ít như vậy có thể tìm ra chứng cứ không?” Hắn bị mù nha, cho dù là người không bị mù cũng chưa chắc bảy ngày nội có thể tìm ra a.



Lương Tuấn Hy lại mỉm cười rất tự tin: “Nhị tiểu thư lo lắng rồi, ta nhất định sẽ tìm ra.”



Hứa Bộ Nam thả cước bộ bước đến chỗ Niên Khai Điềm, mỉm cười đề nghị: “Đã lâu sư muội không ra khỏi viện, vừa lúc ở trà lâu hôm nay có đoàn hí chuẩn bị đến kinh thành biểu diễn đi ngang qua, chi bằng cùng ta đi xem thử có được không?”



“Thật sao?” Mắt của Niên Khai Điềm lóe sáng, nàng không chút do dự đáp ứng: “Hảo, chúng ta mau đi thôi.” Đứng dậy liền bỏ đi. Khó có dịp Hứa Bộ Nam đưa nàng đi dạo, nàng đương nhiên không từ chối rồi, chuyện của Lương Tuấn Hy để sau đi.



Nghe được đoạn đối thoại kia, tiếp theo chính là tiếng bước chân ly khai, sắc mặt của Lương Tuấn Hy thoáng chốc đen thui. Niên Nhạn Thanh nhìn thấy như vậy liền an ủi hắn: “Hy ca đừng buồn, đường muội còn nhỏ chưa biết tình ý của ngươi mà thôi.” Nàng cũng không biết bản thân nói như vậy có đúng hay không. Nhưng nếu nàng bảo hắn từ bỏ hắn nhất định sẽ không từ bỏ đâu.



“Ân, ta cũng hy vọng là như vậy.” Đây cũng chính là điều hắn muốn a, một câu của Niên Nhạn Thanh khiến tâm trạng hắn hòa hoãn đi rất nhiều.



Niên Nhạn Thanh nhìn thấy bên trong tiền thính thoáng chốc không còn bao nhiêu người nữa, bản thân cũng sợ người nhàn thoại liền nói: “Vậy ta không lãng phí thời gian tìm chứng cứ của Hy ca nữa, ta chúc Hy ca sớm tìm được chứng cứ minh oan cho bản thân.”



“Nhị tiểu thư đi thông thả.” Lương Tuấn Hy cũng không giữ người nữa, hắn cũng còn có chuyện phải làm.



Lương Vân Kha bước lên một bước thấp giọng hỏi: “Đại ca, chúng ta nên làm gì a?” Nữ nhân kia thật vô lương tâm, nói đi là đi không thèm nhìn đại ca hắn một mắt nữa. Hắn cũng chẳng biết nàng đang đánh loại bàn tính gì a.



“Theo ta.” Buông ra hai chữ, Lương Tuấn Hy xoay người bước ra khỏi tiền thính. Gương mặt hàm tiếu không giảm phản tăng, nàng nói giúp hắn là đủ rồi, mặc kệ nàng đi đâu làm gì chỉ cần biết nàng không ghét bỏ hắn liền được.