Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 101 : Quyết tuyệt

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Đoàn người chạy nhanh về phương hướng kinh thành, rất nhanh tiến kinh thành. Gia Luật Cẩn cẩn thận cho người ghé đến y trang của Thủy gia để Gia Luật Hy thay một thân y phục khác.



Gia Luật Hy nhìn Niên Khai Điềm không xuống ngựa, hắn bước đến đầy nho nhã hỏi: “Điềm Điềm không bước vào uống tách trà sao?” Bên ngoài lạnh như vậy, hắn là không biết kiện nào mới vừa với mình, nghĩ chắc sẽ chọn rất lâu.



Niên Khai Điềm lắc đầu không đáp, mắt không nhìn y trang mà đảo sang phía khác. Ở đây để nàng nhớ lại rất nhiều thứ, vẫn là nàng không nên bước vào trong.



Từ hôm đó trở đi, nàng chưa từng mở miệng nói chuyện cùng hắn nữa, đây khiến Gia Luật Hy rất khó tiếp thu. Thấy được người nàng khẽ run, hắn là một lang trung biết rõ là gì, thế nên lấy hộp mứt gừng đưa cho nàng, “Ngậm một chút sẽ không sao?”



Niên Khai Điềm vốn là cổ họng ngứa muốn ho, nhưng hắn ở nên nàng cực lực đè nén. Mứt gừng Lương Lạc đưa cho nàng cũng dùng hết rồi, vì vậy tay khẽ run nâng lên lấy mứt gừng.



Nhìn thấy tay nàng run, Gia Luật Hy nhanh hơn một bước lấy một miếng đưa vào trong miệng nàng. Dù sao nàng cũng là mang găng tay, không tiện lấy mứt gừng.



Niên Khai Điềm mở miệng ngậm lấy mứt gừng kia, hướng hắn chấp tay tạ ơn nhưng cũng vẫn chung thủy không nói lời nào. Dù nàng ở trên ngựa hắn lại đứng dưới đất nhưng hắn vẫn không thể nào nhìn thấy được biểu tình nàng dưới phong mão to rộng, vì vậy nàng rất an tâm.



Gia Luật Hy cũng không lưu lại lâu nữa, hắn vội bước vào y trang tùy tiện chọn một bộ rồi bước ra ngoài. Đương nhiên trước đó Hoa Âm cũng đã thay hắn chải tóc, dùng kim quan mà hoàng hậu đích thân đưa cho nàng mang ra ngoài cài lên cho hắn.



Gia Luật Cẩn theo bọn họ thời gian này cũng có chút dở khóc dở cười, nhưng mà Niên Khai Điềm quả thực lòng dạ sắt đá, nàng cư nhiên một chút động tâm cũng không có. Đổi lại đám nữ nhân ở kinh thành, hắn đối xử với các nàng cũng không bằng được một nửa của Gia Luật Hy đối xử với nàng thế mà các nàng cảm động đến phát khóc rồi.



Niên Khai Điềm chung thủy không nhìn Gia Luật Hy đến nửa mắt, tránh nàng lại mất đi khống chế như hôm đó thì không hay. Mà hiện nay người nàng vừa nóng vừa lạnh rất khó chịu, vì vậy muốn mọi chuyện mau chóng kết thúc mà đến khách điếm nghỉ ngơi.



Khi tới cửa cung. Niên Khai Điềm là tiên phong đương nhiên phải có chút thức thời, xuống ngựa chấp tay tiễn huynh đệ Gia Luật gia tiễn cung. Chỉ là Gia Luật Hy lại xuống xe ngựa nói: “Điềm Điềm vào cùng ta đi, bên trong không an toàn.”




Nghe đến đây lòng của Gia Luật Hy trấn động mạnh, hoàng cung thật nguy hiểm, trách không được nương thường nhắc nhở hắn thứ gì cũng phải cẩn thận không được buông lơi cảnh giác.



Mắt hắn không tự chủ nhìn sang Gia Luật Cẩn bên cạnh thân, chỉ thấy tuấn dung tràn ngập bình thản của Gia Luật Cẩn ánh vào mi mắt, để hắn biết được Gia Luật Cẩn đối với chuyện này không có chút kinh ngạc, chứng tỏ đã biết được phần nào. Mà trên suốt hành trình hắn không hỏi về chuyện này, Gia Luật Cẩn cũng không hề mở miệng nói cùng hắn.



Lại nghe âm thanh mang theo nức nở của hoàng hậu nói tiếp: “Lúc người khải hoàng trở về, thần thiếp có ý định mang chuyện này nói với người, nhưng lại vì bách tính sau chiến tranh lầm than mà không muốn người thêm lo lắng lại im lặng. Chỉ phái tâm phúc âm thầm tìm kiếm hạ lạc của Hoa Âm.”



“Đến giờ đây thái hậu hoàn toàn buông tha quyền hành, thần thiếp mới mạo muội nói với người. Không ngờ Cẩn nhi truyền thư về bảo tìm được Hy nhi, vì vậy thần thiếp mới giấu người đến hôm nay. Thỉnh hoàng thượng trách tội.”



Hoa Âm vốn là đang quỳ ở trước thư án, thấy hoàng hậu như vậy cũng không đành lòng, lập tức lên tiếng: “Hoàng tử điện hạ chậm trễ hồi kinh nhận tổ quy tông đều là do nô tỳ thất trách, thỉnh hoàng thượng giáng tội.”



Lương Lạc cũng quỳ bên Hoa Âm, hắn chấp tay cung kính nói: “Hồi hoàng thượng, chuyện đây hết thảy do thảo dân không có thân thích ở kinh thành nên mới không biết hoàng hậu nương nương âm thầm tìm kiếm, cũng không cách nào mang được thư truyền vào kinh, thỉnh hoàng thượng suy xét.”



Hắn vẫn là có đồng liêu, nhưng chuyện này không thể để người khác biết, bởi như vậy mới chậm trễ đến ngày hôm nay. Vốn nghe không được tin tức thái hậu băng hà, lại sợ bị truy sát đều cực lực mai danh ẩn tích, nếu không cả đời này có thể thực sự xem Gia Luật Hy như hài tử của mình mà dưỡng, nhưng ngày Gia Luật Cẩn xuất hiện, bọn họ xác định không che giấu được nữa rồi.



Gia Luật Cẩn lại rất nhàn nhạt bày thái độ người ngoài cuộc. Hôm hắn nhìn thấy Hoa Âm bế Gia Luật Hy rời đi hắn có hỏi mẫu hậu rất nhiều lần, nhưng lại không có đáp án. Mới bảy năm trở lại đây mẫu hậu mới nói cùng hắn chuyện này, bảo hắn giúp tìm kiếm.



Trên đường đi hắn đợi Gia Luật Hy hỏi mình, nhưng Gia Luật Hy lại căn bản không hề mở miệng để hắn muốn kể cũng không có cơ hội. Mà vì sao tiểu tử kia một chút thắc mắc cũng không có?



Mắt lại nhàn nhạt liếc sang Gia Luật Hy bên cạnh thân, chỉ thấy sắc mặt bình thản kia như thể tất cả những chuyện này đều không có liên quan gì đến mình vậy, đây để hắn hoàn toàn không hiểu rõ. Sinh ra trong đế vương gia, tình cảm đạm mạc thì không nói, nhưng tiểu tử này rõ ràng không bày tình cảm như đối với Niên Khai Điềm hay Hoa Âm Lương Lạc, rõ ràng là như người xa lạ vậy.