[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 67 : Vua thầy thuốc
Ngày đăng: 21:54 07/06/20
Trong lúc Nhiếp Ngôn và Thần Phạt Vãng Tích đang nói chuyện thì có hai người cãi nhau ỏm tỏi trước cổng vào bang Thầy Thuốc. Một người mặc quần áo bình dân, có đeo huy chương của bang Thầy Thuốc. Tuy nhiên, cấp độ của huy chương lại không cao, Nhiếp Ngôn đoán đây hẳn phải là một thầy thuốc tập sự. Tuổi của người này không lớn lắm, chỉ tầm đôi mươi. Người còn lại thì có trang bị khá được, gã là một pháp sư nguyên tố, tầm hơn ba mươi tuổi. Dáng người gã đô con, so ra thì tay thầy thuốc tập sự nhìn chỉ như đứa bé.
"Lần chế thuốc này thất bại không phải là lỗi của tôi!"
"Không phải ngươi thì là ta chắc?"
"Là bọn hắn chơi khăm tôi khi tôi chế thuốc mà!"
"Hội trưởng của bọn ta cho ngươi một đống thảo dược, thế mà lại bị ngươi biến thành mấy thứ đồ chơi rẻ rúng này. Tiền vốn của chúng ta cũng không kiếm lại nổi. Hay cho ngươi học được cái kỹ năng bị động chó má gì đó, ngươi cút về nhà ăn cứt thì hơn." Miệng lưỡi của gã Pháp sư nguyên tố vô cùng thô tục. Hắn chửi người không chút lưu tình. Hắn cho tay thầy thuốc học đồ kia một bạt tai, quăng xuống đất một đống bình thuốc.
Thầy thuốc tập sự lùi xuống một bậc cấp. Hắn ngẩng đầu nhìn gã pháp sư nguyên tố bằng một ánh mắt đầy căm thù.
"Nhìn cái rắm ấy. Ngươi còn nhìn nữa ta sẽ xử đẹp ngươi. Lặn đi cho nước nó trong!" Pháp sư nguyên tố trừng cặp mắt to như chuông đồng nhìn tay thầy thuốc tập sự.
Tay thầy thuốc tập sự chỉ liếc nhìn gã pháp sư nguyên tố một lần nữa rồi lặng lẽ dọn dẹp đống bình thuốc trên mặt đất.
"Đúng là đồ thân lừa ưa nặng!" Pháp sư nguyên tố đạp cho tay thầy thuốc tập sự một cú làm cho hắn lảo đảo trên nền đất. Hắn vẫn không nói tiếng nào, tiếp tục nhặt mấy thứ trên đất lên.
"Tên kia cũng quá mềm yếu rồi. Bị người ta đá cho một cú cũng không dám nói gì." Thần Phạt Vãng Tích nhìn không nổi nữa mới nói một câu.
"Cách làm của hắn cũng có chỗ tốt. Lúc đánh không lại người ta thì chỉ có thể nhẫn nhịn. Khi nào hắn biết mình đánh thắng được người ta rồi thì quay lại báo thù vẫn không muộn." Trong mắt Nhiếp Ngôn hiện lên một tia sáng. Tay thầy thuốc tập sự này rất giỏi chịu đựng. Người càng giỏi chịu đựng thì càng đáng sợ.
Thần Phạt Vãng Tích ngẩng đầu nhìn Nhiếp Ngôn. Cách Nhiếp Ngôn đáp lời khiến cho hắn phải rùng mình. Chắc chắn Nhiếp Ngôn cũng là một kẻ không chịu thua thiệt. Nếu có người xúc phạm Nhiếp Ngôn, hắn nhất định sẽ cho người đó về bãi tha ma ngay. Bỗng nhiên, trong ánh mắt của Nhiếp Ngôn là một sự phấn khởi khó tả, giống như hắn vừa tìm được kho báu gì đó vậy.
"Không ngờ lại là hắn. Thật đúng là 'oan gia ngõ hẹp'(1) mà." Nhiếp Ngôn lẩm bẩm. Ở kiếp trước, hắn có quen biết tay thầy thuốc tập sự ở đằng kia, chỉ có điều đây là một mối quan hệ thù địch chứ không phải bạn bè. Tay thầy thuốc này đã từng là "chó săn" trung thành của bang Khải Hoàn. Một phần mười số thuốc cao cấp mà bang Khải Hoàn có chính là từ hắn mà ra. Có một số loại còn là dược phẩm bí truyền chỉ riêng hắn mới chế ra được. Nhiếp Ngôn bị bại dưới bang Khải Hoàn, một phần cũng là vì đám dược phẩm ghê gớm đó. Một lần, khi Nhiếp Ngôn đang đánh quái ở bên ngoài thì gặp phải một đội của bang Khải Hoàn. Lúc đó, đội này đang hộ tống tay thầy thuốc kia đi làm nhiệm vụ. Bình thường, khi Nhiếp Ngôn đánh nhau với đám Khải Hoàn thì sẽ không thua. Nhưng hắn lại không ngờ, lần đó, đám người bang Khải Hoàn lại có trong tay một loại thuốc cổ quái. Hiển nhiên, Nhiếp Ngôn đã thất bại thê thảm.
Tay thầy thuốc tập sự ở phía trước gọi là "Điểu Bất Thặng Đản." Vì cái tên này nghe không được xuôi tai cho lắm cho nên đám người trong bang Khải Hoàn thường không dám gọi thẳng tên hắn. Thế là chúng đặt một biệt danh cho Điểu Bất Thặng Đản, gọi là "vua thầy thuốc." Cái biệt danh này cũng không ngoa. Thuốc của Điểu Bất Thặng Đản đã cống hiến rất nhiều công lao hiển hách cho bang Khải Hoàn.
Bây giờ, Điểu Bất Thặng Đản vẫn chỉ là một thầy thuốc tập sự mà thôi. Hắn vừa bị bang Hiệp Khách Hắc Ám đuổi đi. Ít nhất là một tháng nữa, bang Khải Hoàn mới nạp hắn vào do một số người đứng đầu bang Khải Hoàn coi trọng hắn. Cũng vì hội trưởng của bang Khải Hoàn có ơn đối với hắn, cho nên Điểu Bất Thặng Đản mới một lòng một dạ bán mạng cho bang này. Xét cho cùng thì con người của Điểu Bất Thặng Đản vốn không xấu.
" 'Vua thầy thuốc' hiện tại vẫn còn là một thầy thuốc tập sự. Rốt cuộc hắn có ích hay không đây?" Nhiếp Ngôn nghĩ ngợi. Điểu Bất Thặng Đản có thể thành công, cũng nhờ bang Khải Hoàn làm chỗ dựa, góp tiền cho hắn dùng. Bang Khải Hoàn đã cung cấp rất nhiều nguyên liệu để nuôi cho Điểu Bất Thặng Đản trở thành danh xứng với thực, "vua thầy thuốc." Cái tên "vua thầy thuốc" ở thời điểm đó đúng là tương đối vang dội.
Với tài lực của Nhiếp Ngôn hiện giờ, muốn tạo ra một "vua thầy thuốc" thì không lấy gì làm khó. Nhiếp Ngôn phải từ từ mở rộng thế lực của mình, tiệm thuốc, cửa hàng trang bị, phòng đấu giá, thứ nào cũng không thể thiếu được. Điều quan trọng nhất lúc này là hắn phải chiêu mộ thật nhiều người tài. Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để mời chào Điểu Bất Thặng Đản về phe hắn.
Gã pháp sư nguyên tố nhục mạ Điểu Bất Thặng Đản mới xoay người bỏ đi, trong miệng hắn thế mà vẫn cứ mắng chửi không ngừng.
Điểu Bất Thặng Đản cúi đầu thu thập đám thuốc dưới đất. Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng của gã pháp sư nguyên tố nọ.
"Gã pháp sư nguyên tố đó tên là gì?" Nhiếp Ngôn tiến đến bên cạnh Điểu Bất Thặng Đản, cúi người giúp hắn nhặt lên mấy thứ dưới đất.
"Dao Cạo. Việc này thì liên quan gì đến anh?" Điểu Bất Thặng Đản liếc nhìn Nhiếp Ngôn hỏi lại.
"Có phải anh cảm thấy việc này thật là nhục nhã không? Người không có năng lực sẽ bị kẻ khác khinh thường. Anh hãy đi theo tôi. Tôi sẽ khiến cho bọn kia nhìn anh với cặp mắt khác. Bọn chúng sẽ hối hận cùng cực vì đã làm chuyện hôm nay."
"Vì sao tôi phải tin anh nhỉ?" Điểu Bất Thặng Đản ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhiếp Ngôn. Hắn chẳng biết vì nguyên nhân gì Nhiếp Ngôn lại ngồi ở đây. Một người xa lạ đi tới trước mặt hắn, kêu hắn "đi theo" đi, làm gì có chuyện trùng hợp như thế.
"Với trực giác của mình, tôi tin tưởng anh không phải là một tên phế vật(3). Bị đuổi khỏi bang hội, chắc chắn anh rất không cam lòng. Tôi chỉ muốn xem anh có can đảm để thay đổi điều đó không thôi. Dù sao thì anh cũng là hai bàn tay trắng, tôi lừa anh làm gì?" Nhiếp Ngôn nói xong thì bỏ đi.
Nhiếp Ngôn đang chờ Điểu Bất Thặng Đản đuổi theo. Nếu người này vẫn là Điểu Bất Thặng Đản mà hắn biết, khi có người tặng cho một cơ hội ngay trước mắt như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Đợi đã..."
Giọng nói của Điểu Bất Thặng Đản truyền đến từ phía sau. Nhiếp Ngôn mỉm cười.
Nhìn theo bóng lưng của Nhiếp Ngôn, trong lòng Điểu Bất Thặng Đản quắn quíu không tả được. Bị bang Hiệp Khách Hắc Ám đá đi là một sỉ nhục sẽ luôn theo hắn suốt đời. Hắn không đoán được ý đồ của Nhiếp Ngôn, và sự xuất hiện của Nhiếp Ngôn cũng vô cùng kỳ lạ. Điểu Bất Thặng Đản khá là đề phòng Nhiếp Ngôn. Nhưng có một chuyện hắn hiểu rõ, chính là hiện tại trên người hắn không có lấy một xu. Trong đời thực, số tiền hắn có cũng chỉ cầm cự được cho hắn sống tầm hai ba tháng nữa thôi. Làm vua cũng thua thằng liều, nếu hắn bị Nhiếp Ngôn gạt thì có gì để mất nữa chứ.
Điểu Bất Thặng Đản đúng là không khác gì một con gián, chỉ cần người ta cho hắn một cơ hội sống, hắn sẽ không bao giờ bỏ qua.
Điểu Bất Thặng Đản đứng lên, đi theo sau Nhiếp Ngôn.
Thần Phạt Vãng Tích đứng một bên, nhìn bóng lưng hai người Điểu Bất Thặng Đản và Nhiếp Ngôn. Hắn đang nghĩ, dã tâm của Nhiếp Ngôn không phải chỉ dừng lại ở một đội ngũ nho nhỏ. Thế nhưng đối với hắn như vậy cũng tốt, cây to thì bóng mát mà(5).
"Giờ anh muốn tôi làm gì?" Điểu Bất Thặng Đản hỏi. Trừ việc chế thuốc ra thì hắn làm gì cũng không xong, ngay cả việc chế thuốc đơn giản nhất mà hắn cũng làm hỏng lên hỏng xuống, tốn không biết bao nhiêu nguyên liệu. Nếu không, hắn đã không bị Hiệp Khách Hắc Ám vứt đi như một miếng giẻ rách rồi.
"Đương nhiên là chế thuốc chứ gì nữa. Kỹ năng bị động của cậu là gì vậy?" Nhiếp Ngôn vừa đi vừa hỏi.
"Sau khi chế tạo được một lọ dược phẩm thì có 2% xác suất tăng mạnh hiệu quả của dược phẩm đó." Điểu Bất Thặng Đản bước nhanh hơn, đuổi kịp Nhiếp Ngôn. Chẳng hiểu tại sao, hắn có cảm giác rằng khoảnh khắc hắn đuổi kịp được Nhiếp Ngôn, vận mệnh của hắn cũng đang lặng yên thay đổi. Con đường phía trước hắn chọn không biết là tốt hay xấu, nhưng hắn nhất định phải bước tiếp.
1 Oan gia ngõ hẹp gần nghĩa với "ghét của nào trời trao của ấy", trong ngữ cảnh này ý nói Nhiếp Ngôn đi đâu cũng gặp kẻ thù. 2 "Điểu Bất Thặng Đản" nghĩa là chim không dư trứng. 3 "Phế vật" nghĩa là kẻ vô dụng. 4 "Làm vua cũng thua thằng liều" ý chỉ người lâm vào đường cùng có thể làm bất cứ chuyện gì để sống còn. 5 Ý nói nếu Thần Phạt Vãn Tích đi theo Nhiếp Ngôn thì sẽ được rất nhiều thứ lợi vì Nhiếp Ngôn sẽ trở thành một "cây đại thụ" để "che bóng" cho hắn.
"Lần chế thuốc này thất bại không phải là lỗi của tôi!"
"Không phải ngươi thì là ta chắc?"
"Là bọn hắn chơi khăm tôi khi tôi chế thuốc mà!"
"Hội trưởng của bọn ta cho ngươi một đống thảo dược, thế mà lại bị ngươi biến thành mấy thứ đồ chơi rẻ rúng này. Tiền vốn của chúng ta cũng không kiếm lại nổi. Hay cho ngươi học được cái kỹ năng bị động chó má gì đó, ngươi cút về nhà ăn cứt thì hơn." Miệng lưỡi của gã Pháp sư nguyên tố vô cùng thô tục. Hắn chửi người không chút lưu tình. Hắn cho tay thầy thuốc học đồ kia một bạt tai, quăng xuống đất một đống bình thuốc.
Thầy thuốc tập sự lùi xuống một bậc cấp. Hắn ngẩng đầu nhìn gã pháp sư nguyên tố bằng một ánh mắt đầy căm thù.
"Nhìn cái rắm ấy. Ngươi còn nhìn nữa ta sẽ xử đẹp ngươi. Lặn đi cho nước nó trong!" Pháp sư nguyên tố trừng cặp mắt to như chuông đồng nhìn tay thầy thuốc tập sự.
Tay thầy thuốc tập sự chỉ liếc nhìn gã pháp sư nguyên tố một lần nữa rồi lặng lẽ dọn dẹp đống bình thuốc trên mặt đất.
"Đúng là đồ thân lừa ưa nặng!" Pháp sư nguyên tố đạp cho tay thầy thuốc tập sự một cú làm cho hắn lảo đảo trên nền đất. Hắn vẫn không nói tiếng nào, tiếp tục nhặt mấy thứ trên đất lên.
"Tên kia cũng quá mềm yếu rồi. Bị người ta đá cho một cú cũng không dám nói gì." Thần Phạt Vãng Tích nhìn không nổi nữa mới nói một câu.
"Cách làm của hắn cũng có chỗ tốt. Lúc đánh không lại người ta thì chỉ có thể nhẫn nhịn. Khi nào hắn biết mình đánh thắng được người ta rồi thì quay lại báo thù vẫn không muộn." Trong mắt Nhiếp Ngôn hiện lên một tia sáng. Tay thầy thuốc tập sự này rất giỏi chịu đựng. Người càng giỏi chịu đựng thì càng đáng sợ.
Thần Phạt Vãng Tích ngẩng đầu nhìn Nhiếp Ngôn. Cách Nhiếp Ngôn đáp lời khiến cho hắn phải rùng mình. Chắc chắn Nhiếp Ngôn cũng là một kẻ không chịu thua thiệt. Nếu có người xúc phạm Nhiếp Ngôn, hắn nhất định sẽ cho người đó về bãi tha ma ngay. Bỗng nhiên, trong ánh mắt của Nhiếp Ngôn là một sự phấn khởi khó tả, giống như hắn vừa tìm được kho báu gì đó vậy.
"Không ngờ lại là hắn. Thật đúng là 'oan gia ngõ hẹp'(1) mà." Nhiếp Ngôn lẩm bẩm. Ở kiếp trước, hắn có quen biết tay thầy thuốc tập sự ở đằng kia, chỉ có điều đây là một mối quan hệ thù địch chứ không phải bạn bè. Tay thầy thuốc này đã từng là "chó săn" trung thành của bang Khải Hoàn. Một phần mười số thuốc cao cấp mà bang Khải Hoàn có chính là từ hắn mà ra. Có một số loại còn là dược phẩm bí truyền chỉ riêng hắn mới chế ra được. Nhiếp Ngôn bị bại dưới bang Khải Hoàn, một phần cũng là vì đám dược phẩm ghê gớm đó. Một lần, khi Nhiếp Ngôn đang đánh quái ở bên ngoài thì gặp phải một đội của bang Khải Hoàn. Lúc đó, đội này đang hộ tống tay thầy thuốc kia đi làm nhiệm vụ. Bình thường, khi Nhiếp Ngôn đánh nhau với đám Khải Hoàn thì sẽ không thua. Nhưng hắn lại không ngờ, lần đó, đám người bang Khải Hoàn lại có trong tay một loại thuốc cổ quái. Hiển nhiên, Nhiếp Ngôn đã thất bại thê thảm.
Tay thầy thuốc tập sự ở phía trước gọi là "Điểu Bất Thặng Đản." Vì cái tên này nghe không được xuôi tai cho lắm cho nên đám người trong bang Khải Hoàn thường không dám gọi thẳng tên hắn. Thế là chúng đặt một biệt danh cho Điểu Bất Thặng Đản, gọi là "vua thầy thuốc." Cái biệt danh này cũng không ngoa. Thuốc của Điểu Bất Thặng Đản đã cống hiến rất nhiều công lao hiển hách cho bang Khải Hoàn.
Bây giờ, Điểu Bất Thặng Đản vẫn chỉ là một thầy thuốc tập sự mà thôi. Hắn vừa bị bang Hiệp Khách Hắc Ám đuổi đi. Ít nhất là một tháng nữa, bang Khải Hoàn mới nạp hắn vào do một số người đứng đầu bang Khải Hoàn coi trọng hắn. Cũng vì hội trưởng của bang Khải Hoàn có ơn đối với hắn, cho nên Điểu Bất Thặng Đản mới một lòng một dạ bán mạng cho bang này. Xét cho cùng thì con người của Điểu Bất Thặng Đản vốn không xấu.
" 'Vua thầy thuốc' hiện tại vẫn còn là một thầy thuốc tập sự. Rốt cuộc hắn có ích hay không đây?" Nhiếp Ngôn nghĩ ngợi. Điểu Bất Thặng Đản có thể thành công, cũng nhờ bang Khải Hoàn làm chỗ dựa, góp tiền cho hắn dùng. Bang Khải Hoàn đã cung cấp rất nhiều nguyên liệu để nuôi cho Điểu Bất Thặng Đản trở thành danh xứng với thực, "vua thầy thuốc." Cái tên "vua thầy thuốc" ở thời điểm đó đúng là tương đối vang dội.
Với tài lực của Nhiếp Ngôn hiện giờ, muốn tạo ra một "vua thầy thuốc" thì không lấy gì làm khó. Nhiếp Ngôn phải từ từ mở rộng thế lực của mình, tiệm thuốc, cửa hàng trang bị, phòng đấu giá, thứ nào cũng không thể thiếu được. Điều quan trọng nhất lúc này là hắn phải chiêu mộ thật nhiều người tài. Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để mời chào Điểu Bất Thặng Đản về phe hắn.
Gã pháp sư nguyên tố nhục mạ Điểu Bất Thặng Đản mới xoay người bỏ đi, trong miệng hắn thế mà vẫn cứ mắng chửi không ngừng.
Điểu Bất Thặng Đản cúi đầu thu thập đám thuốc dưới đất. Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng của gã pháp sư nguyên tố nọ.
"Gã pháp sư nguyên tố đó tên là gì?" Nhiếp Ngôn tiến đến bên cạnh Điểu Bất Thặng Đản, cúi người giúp hắn nhặt lên mấy thứ dưới đất.
"Dao Cạo. Việc này thì liên quan gì đến anh?" Điểu Bất Thặng Đản liếc nhìn Nhiếp Ngôn hỏi lại.
"Có phải anh cảm thấy việc này thật là nhục nhã không? Người không có năng lực sẽ bị kẻ khác khinh thường. Anh hãy đi theo tôi. Tôi sẽ khiến cho bọn kia nhìn anh với cặp mắt khác. Bọn chúng sẽ hối hận cùng cực vì đã làm chuyện hôm nay."
"Vì sao tôi phải tin anh nhỉ?" Điểu Bất Thặng Đản ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhiếp Ngôn. Hắn chẳng biết vì nguyên nhân gì Nhiếp Ngôn lại ngồi ở đây. Một người xa lạ đi tới trước mặt hắn, kêu hắn "đi theo" đi, làm gì có chuyện trùng hợp như thế.
"Với trực giác của mình, tôi tin tưởng anh không phải là một tên phế vật(3). Bị đuổi khỏi bang hội, chắc chắn anh rất không cam lòng. Tôi chỉ muốn xem anh có can đảm để thay đổi điều đó không thôi. Dù sao thì anh cũng là hai bàn tay trắng, tôi lừa anh làm gì?" Nhiếp Ngôn nói xong thì bỏ đi.
Nhiếp Ngôn đang chờ Điểu Bất Thặng Đản đuổi theo. Nếu người này vẫn là Điểu Bất Thặng Đản mà hắn biết, khi có người tặng cho một cơ hội ngay trước mắt như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Đợi đã..."
Giọng nói của Điểu Bất Thặng Đản truyền đến từ phía sau. Nhiếp Ngôn mỉm cười.
Nhìn theo bóng lưng của Nhiếp Ngôn, trong lòng Điểu Bất Thặng Đản quắn quíu không tả được. Bị bang Hiệp Khách Hắc Ám đá đi là một sỉ nhục sẽ luôn theo hắn suốt đời. Hắn không đoán được ý đồ của Nhiếp Ngôn, và sự xuất hiện của Nhiếp Ngôn cũng vô cùng kỳ lạ. Điểu Bất Thặng Đản khá là đề phòng Nhiếp Ngôn. Nhưng có một chuyện hắn hiểu rõ, chính là hiện tại trên người hắn không có lấy một xu. Trong đời thực, số tiền hắn có cũng chỉ cầm cự được cho hắn sống tầm hai ba tháng nữa thôi. Làm vua cũng thua thằng liều, nếu hắn bị Nhiếp Ngôn gạt thì có gì để mất nữa chứ.
Điểu Bất Thặng Đản đúng là không khác gì một con gián, chỉ cần người ta cho hắn một cơ hội sống, hắn sẽ không bao giờ bỏ qua.
Điểu Bất Thặng Đản đứng lên, đi theo sau Nhiếp Ngôn.
Thần Phạt Vãng Tích đứng một bên, nhìn bóng lưng hai người Điểu Bất Thặng Đản và Nhiếp Ngôn. Hắn đang nghĩ, dã tâm của Nhiếp Ngôn không phải chỉ dừng lại ở một đội ngũ nho nhỏ. Thế nhưng đối với hắn như vậy cũng tốt, cây to thì bóng mát mà(5).
"Giờ anh muốn tôi làm gì?" Điểu Bất Thặng Đản hỏi. Trừ việc chế thuốc ra thì hắn làm gì cũng không xong, ngay cả việc chế thuốc đơn giản nhất mà hắn cũng làm hỏng lên hỏng xuống, tốn không biết bao nhiêu nguyên liệu. Nếu không, hắn đã không bị Hiệp Khách Hắc Ám vứt đi như một miếng giẻ rách rồi.
"Đương nhiên là chế thuốc chứ gì nữa. Kỹ năng bị động của cậu là gì vậy?" Nhiếp Ngôn vừa đi vừa hỏi.
"Sau khi chế tạo được một lọ dược phẩm thì có 2% xác suất tăng mạnh hiệu quả của dược phẩm đó." Điểu Bất Thặng Đản bước nhanh hơn, đuổi kịp Nhiếp Ngôn. Chẳng hiểu tại sao, hắn có cảm giác rằng khoảnh khắc hắn đuổi kịp được Nhiếp Ngôn, vận mệnh của hắn cũng đang lặng yên thay đổi. Con đường phía trước hắn chọn không biết là tốt hay xấu, nhưng hắn nhất định phải bước tiếp.
1 Oan gia ngõ hẹp gần nghĩa với "ghét của nào trời trao của ấy", trong ngữ cảnh này ý nói Nhiếp Ngôn đi đâu cũng gặp kẻ thù. 2 "Điểu Bất Thặng Đản" nghĩa là chim không dư trứng. 3 "Phế vật" nghĩa là kẻ vô dụng. 4 "Làm vua cũng thua thằng liều" ý chỉ người lâm vào đường cùng có thể làm bất cứ chuyện gì để sống còn. 5 Ý nói nếu Thần Phạt Vãn Tích đi theo Nhiếp Ngôn thì sẽ được rất nhiều thứ lợi vì Nhiếp Ngôn sẽ trở thành một "cây đại thụ" để "che bóng" cho hắn.