[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 66 : Thần Phạt Vãng Tích
Ngày đăng: 21:54 07/06/20
"Đám tông đồ(1) Ánh Sáng ở thung lũng Ánh Sáng có tỷ lệ rơi đồ không tồi. Nếu đám các anh đi đến tu viện Ánh Sáng, thông qua được phụ bản này, các anh sẽ không chỉ có Thối Lui Thần Tốc thôi đâu. Anh có nghe qua sách kỹ năng Liều Mạng Một Lần không?" Nhiếp Ngôn thuận miệng hỏi. Nhiếp Ngôn muốn cuốn Thối Lui Thần Tốc, nhưng hắn còn thèm muốn cuốn Liều Mạng Một Lần hơn.
Nghe Nhiếp Ngôn nhắc đến tu viện Ánh Sáng, pháp sư thánh ngôn nọ liền run rẩy. Hắn e ngại nhìn Nhiếp Ngôn, lắc đầu: "Đội của tôi còn non và xanh lắm, quái vật trong tu viện Ánh Sáng mạnh thế kia, bọn tôi chơi không nổi đâu. Cậu bạn này, nhìn trang bị của cậu không tệ, chắc cậu đã từng đi qua khá nhiều phụ bản rồi hả?"
"Tôi chỉ biết biết chút thôi chứ không có đi nhiều. Cuốn Thối Lui Thần Tốc này bán thế nào?" Nhiếp Ngôn hỏi. Hắn hơi thất vọng vì tay pháp sư thánh ngôn này chưa hề nghe qua Liều Mạng Một Lần. Nhưng mà đối với Nhiếp Ngôn thì cuốn Thối Lui Thần Tốc này cũng không tệ.
Nghe Nhiếp Ngôn nói thế thì pháp sư thánh ngôn không tin lắm. Trang bị của Nhiếp Ngôn tốt thế kia, chắc chắn phụ bản nào cũng từng tới một lần rồi. Huống hồ, tu viện Ánh Sáng là thiên đường trang bị của đạo tặc cơ mà. Đám đạo tặc có đẳng cấp toàn thi nhau tới đó không đấy.
"Tôi vốn muốn đổi cuốn Thối Lui Thần Tốc này lấy vài trang bị. Nếu cậu có trang bị gì của pháp sư nguyên tố, pháp sư thánh ngôn hay thánh kỵ sĩ thì có thể đổi với tôi." Pháp sư thánh ngôn nói. Hắn chắc mẩm rằng với giá trị của cuốn Thối Lui Thần Tốc này thì hắn sẽ đổi được vài món trang bị khác cũng nên.
Nhiếp Ngôn khó khăn nhìn hắn. Đám trang bị mà Nhiếp Ngôn không dùng đến đều đã được rao bán trên sàn đấu giá rồi. Trong túi của hắn hiện giờ chỉ có một cây pháp trượng của pháp sư thánh ngôn thôi. Cơ mà hắn đang muốn đem cho Yểu Yểu, không biết cô nàng có cần dùng hay không.
"Nếu cậu không có trang bị thì đưa tiền cho tôi cũng được. Cậu bạn, cậu ra giá đi. Chỉ cần cái giá đó hợp lý thì tôi sẽ bán cho cậu. Tôi là Thần Phạt Vãng Tích(2), trước lạ sau quen, buôn bán lời cũng không so được với lòng nhân nghĩa nha." Thần Phạt Vãng Tích quan sát thấy hành vi và cử chỉ của Nhiếp Ngôn rất bình tĩnh, chững chạc. Hắn tự nhận rằng mình có mắt nhìn người không tệ, cậu thanh niên này chắc chắn là một cao thủ.
"Anh là Thần Phạt Vãng Tích hả?" Nhiếp Ngôn mơ hồ nhớ ra hắn có biết một người tên này. Kiếp trước, Nhiếp Ngôn đã từng nghe qua cái tên "Thần Phạt Vãng Tích." Người này khá nổi tiếng. Hắn ta có xung đột với bang Quang Minh Thánh Diễm, thế là hắn và một số người bạn của hắn đã chung tay giết chết mấy trăm người của bang này. Sau đó họ biến mất không tung tích. Nghĩ lại, một người chơi solo(3), lại đi đánh nhau với một bang lớn, thì thường phải chịu thiệt. Bạn bè của Nhiếp Ngôn phải ăn thiệt thòi từ người chơi của bang bang Khải Hoàn cũng không ít. Nhiếp Ngôn đã từng nếm qua cảnh ngộ của Thần Phạt Vãng Tích, thế nên hắn rất đồng cảm với anh chàng này. Tiếng tăm của Thần Phạt Vãng Tích ở kiếp trước so với Nhiếp Ngôn thì nổi hơn nhiều. Hắn ta không giống Nhiếp Ngôn. Khi Nhiếp Ngôn bị bang Khải Hoàn vây đánh, hắn phải trốn chui trốn lủi trong khe suối mấy tháng trời. "Tôi là Niết Viêm. Tôi sẽ mua cuốn Thối Lui Thần Tốc với giá 1 bạc 50 đồng, anh thấy sao?" Dù sao Nhiếp Ngôn cũng là kẻ giàu nứt khố đổ vách, hắn thuận tiện cho cái giá cao hơn nhiều so với giá thực, thế mà mắt hắn không thèm chớp lấy một cái.
Thối Lui Thần Tốc dù có đắt đến mấy thì cũng không thể đắt hơn giá 1 bạc 50 đồng được.
"Thế thì nhiều quá. Cuốn sách kỹ năng này làm gì bán được đến giá đó. Cậu đưa tôi 1 bạc là đủ rồi." Thần Phạt Vãng Tích hạ giá hào phóng như vậy cũng không có gì lạ, hắn đang muốn kết bạn với Nhiếp Ngôn nữa mà. Trong trò chơi, có càng nhiều bạn thì càng tốt. Nếu hắn kết bạn với nhiều cao thủ thì từ việc mua bán trang bị cho tới việc lập đội đi đánh phụ bản đều thuận tiện hơn rất nhiều.
"Bạn của anh có mấy người?" Nhiếp Ngôn hỏi. Nếu Nhiếp Ngôn muốn lập đội đi phụ bản thì phải kiếm thêm vài người nữa mới đủ. Hắn hỏi như vậy vì nói không chừng hắn có thể mời đội của Thần Phạt Vãng Tích đi cùng thì sao.
Hiện tại, trò chơi vừa mới phát hành không bao lâu, nên không mấy người tìm được đội cố định cho mình. Người chơi giỏi một chút thì lại kén chọn muốn một đội tốt mới chịu gia nhập. Nhưng đoàn đội tốt nào có dễ tìm như vậy. Những người chơi nóng lòng muốn có đội thường sẽ hay tụ lại với nhau.
Nghe Nhiếp Ngôn hỏi thế, mắt của Thần Phạt Vãng Tích liền sáng lên. "Bên cậu cũng muốn đi phụ bản à? Chỗ tôi có sáu người. Đều là bạn thời đại học của tôi. Kỹ thuật của họ cũng được lắm. Năm người cấp 4, một người cấp 6. Người này hay đi phụ bản cùng với đội khác nhưng mà nếu bọn tôi gọi thì hắn nhất định sẽ tới. Bọn tôi có một cuồng chiến sĩ, ba pháp sư và hai thánh kỵ sĩ."
"Tôi có thể sẽ lập một đội, những giờ vẫn chưa chắc chắn. Đến lúc đó tôi còn phải xem tình hình thế nào đã." Nhiếp Ngôn cười đáp.
"Thế à." Thần Phạt Vãng Tích nói có vẻ thất vọng. Nghĩ lại thì kiếm đội là một việc không dễ. "Trang bị của bọn tôi không tốt, nếu như cùng đội nào đi phụ bản đều phải đi từ phụ bản cấp thấp nhất rồi đi lên. Như vậy thì khá phiền phức. Hơn nữa, bọn tôi có sáu người, gắn bó như keo sơn, nên thường khó xin vào đội hơn(3)."
"Trang bị không phải là vấn đề. Để sau này tôi kiếm người dẫn các anh đi phụ bản." Nhiếp Ngôn vừa nói vừa thêm Thần Phạt Vãng Tích vào danh sách bạn bè.
"Tốt quá. Nếu cậu gọi tôi nhất định sẽ đến." Thần Phạt Vãng Tích nghe Nhiếp Ngôn nói thế thì vô cùng mong đợi.
Sau này, nếu người chơi muốn phát triển cao hơn thì phải có một đội cho riêng mình. Tìm người vào đội khá là phiền phức vì nếu tùy tiện cho ai vào cũng được thì cả đội sẽ rất "tạp nham." Những đội như thế đều bị xếp vào hạng chót cả. Một đội không có khả năng khai thác hết tiềm lực của các đội viên, ngược lại chỉ còn làm chậm trễ người khác thì thật là đáng bực mình. Chẳng qua là, Nhiếp Ngôn phải lập một đội trước cái đã. Nếu đội này không tốt thì chỉ còn cách đuổi người thôi.
Vì Thần Phạt Vãng Tích kiên trì cho nên Nhiếp Ngôn cũng không lằng nhằng nữa. Hắn mua Thối Lui Thần Tốc với giá 1 bạc. Thối Lui Thần Tốc vốn là một kỹ năng chạy trốn. Trong trò chơi, nếu người chơi đánh không lại người ta thì có thể bỏ chạy. Chuyện này rất bình thường như cân đường hộp sữa vậy. Thối Lui Thần Tốc sẽ cộng thêm 30% tốc độ trong vòng 1 phút khi đạo tặc bỏ trốn. Như thế, đạo tặc có thể nhanh chóng chạy thoát khỏi kẻ địch. Đôi khi, một kỹ năng cứu mạng thế này có thể giúp người chơi né cảnh tai ương ngập đầu đấy.
Nhiếp Ngôn nói chuyện với Thần Phạt Vãng Tích một hồi lâu vì Nhiếp Ngôn không cần vội vàng đi thăng cấp như những người khác. Dù sao thì cơ hội để cho hắn cày cấp rất nhiều, hắn rất nhanh có thể bắt kịp mọi người.
"Các anh làm sao mà có nhiều thảo dược thế?" Nhiếp Ngôn hỏi bởi vì hắn thấy trên sạp hàng của Thần Phạt Vãng Tích đa số là thảo dược.
"Biết làm sao được chứ. Năm người bọn tôi cày cấp chung, có ba người học nghề thu thập, mỗi ngày thăng cấp không được bao nhiêu, thế nên họ rất chăm đi hái thuốc." Thần Phạt Vãng Tích bất đắc dĩ kể lại.
Nhiếp Ngôn có thể hiểu được một người chơi bình thường nếu không học thêm nghề phụ như thu thập, lột da các thứ thì cuộc sống của họ sẽ rất khó để duy trì. Bộ pháp bào Khách Bộ Hành Ánh Sáng và pháp trượng Gió Lạc Nguyệt mà Thần Phạt Vãng Tích đang có đã được tính là rất tốt rồi, hơn nhiều so với một số người chơi có bang hội.
Nhiếp Ngôn tính toán nếu hắn lập một đội đi phụ bản thì sẽ bao gồm những ai? Một là Đường Nghiêu, cộng thêm sáu người phía Thần Phạt Vãng Tích nữa. Còn về phần chiến sĩ thuẫn giáp thì Nhiếp Ngôn không chắc liệu Thôi Xán Đao Quang có tới hay không. Nhiếp Ngôn đã bán lá chắn vua sư tử cho Thôi Xán Đao Quang nên có lẽ anh ta sẽ cho hắn chút mặt mũi, không chừng còn có thể gọi giúp thêm vài người tới nữa. Rồi lại mời thêm mấy người chơi đi ngang qua, Nhiếp Ngôn có thể miễn cưỡng gom đủ một đội đấy.
"Trách không được anh lại dựng sạp hàng trước cửa bang Thầy Thuốc." Nhiếp Ngôn cười nói. Chỉ có mấy tay thầy thuốc này mới cần nhiều thảo dược như vậy. "Anh tiếp tục bán đi nhé, tôi phải đi đây. Có gì tôi sẽ liên lạc với anh sau."
"Ừ. Vậy nhé." Thần Phạt Vãng Tích đáp.
1 "Tông đồ" còn có nghĩa như "sư đồ," hay là người truyền đạo. 2 "Thần Phạt Vãng Tích" nghĩa là chuyện xưa khi Thần đi chinh phạt. 3 Thường thì một đội sẽ không cần một lúc cả sáu người, thế nên họ muốn vào cùng một đội thì rất khó.
Nghe Nhiếp Ngôn nhắc đến tu viện Ánh Sáng, pháp sư thánh ngôn nọ liền run rẩy. Hắn e ngại nhìn Nhiếp Ngôn, lắc đầu: "Đội của tôi còn non và xanh lắm, quái vật trong tu viện Ánh Sáng mạnh thế kia, bọn tôi chơi không nổi đâu. Cậu bạn này, nhìn trang bị của cậu không tệ, chắc cậu đã từng đi qua khá nhiều phụ bản rồi hả?"
"Tôi chỉ biết biết chút thôi chứ không có đi nhiều. Cuốn Thối Lui Thần Tốc này bán thế nào?" Nhiếp Ngôn hỏi. Hắn hơi thất vọng vì tay pháp sư thánh ngôn này chưa hề nghe qua Liều Mạng Một Lần. Nhưng mà đối với Nhiếp Ngôn thì cuốn Thối Lui Thần Tốc này cũng không tệ.
Nghe Nhiếp Ngôn nói thế thì pháp sư thánh ngôn không tin lắm. Trang bị của Nhiếp Ngôn tốt thế kia, chắc chắn phụ bản nào cũng từng tới một lần rồi. Huống hồ, tu viện Ánh Sáng là thiên đường trang bị của đạo tặc cơ mà. Đám đạo tặc có đẳng cấp toàn thi nhau tới đó không đấy.
"Tôi vốn muốn đổi cuốn Thối Lui Thần Tốc này lấy vài trang bị. Nếu cậu có trang bị gì của pháp sư nguyên tố, pháp sư thánh ngôn hay thánh kỵ sĩ thì có thể đổi với tôi." Pháp sư thánh ngôn nói. Hắn chắc mẩm rằng với giá trị của cuốn Thối Lui Thần Tốc này thì hắn sẽ đổi được vài món trang bị khác cũng nên.
Nhiếp Ngôn khó khăn nhìn hắn. Đám trang bị mà Nhiếp Ngôn không dùng đến đều đã được rao bán trên sàn đấu giá rồi. Trong túi của hắn hiện giờ chỉ có một cây pháp trượng của pháp sư thánh ngôn thôi. Cơ mà hắn đang muốn đem cho Yểu Yểu, không biết cô nàng có cần dùng hay không.
"Nếu cậu không có trang bị thì đưa tiền cho tôi cũng được. Cậu bạn, cậu ra giá đi. Chỉ cần cái giá đó hợp lý thì tôi sẽ bán cho cậu. Tôi là Thần Phạt Vãng Tích(2), trước lạ sau quen, buôn bán lời cũng không so được với lòng nhân nghĩa nha." Thần Phạt Vãng Tích quan sát thấy hành vi và cử chỉ của Nhiếp Ngôn rất bình tĩnh, chững chạc. Hắn tự nhận rằng mình có mắt nhìn người không tệ, cậu thanh niên này chắc chắn là một cao thủ.
"Anh là Thần Phạt Vãng Tích hả?" Nhiếp Ngôn mơ hồ nhớ ra hắn có biết một người tên này. Kiếp trước, Nhiếp Ngôn đã từng nghe qua cái tên "Thần Phạt Vãng Tích." Người này khá nổi tiếng. Hắn ta có xung đột với bang Quang Minh Thánh Diễm, thế là hắn và một số người bạn của hắn đã chung tay giết chết mấy trăm người của bang này. Sau đó họ biến mất không tung tích. Nghĩ lại, một người chơi solo(3), lại đi đánh nhau với một bang lớn, thì thường phải chịu thiệt. Bạn bè của Nhiếp Ngôn phải ăn thiệt thòi từ người chơi của bang bang Khải Hoàn cũng không ít. Nhiếp Ngôn đã từng nếm qua cảnh ngộ của Thần Phạt Vãng Tích, thế nên hắn rất đồng cảm với anh chàng này. Tiếng tăm của Thần Phạt Vãng Tích ở kiếp trước so với Nhiếp Ngôn thì nổi hơn nhiều. Hắn ta không giống Nhiếp Ngôn. Khi Nhiếp Ngôn bị bang Khải Hoàn vây đánh, hắn phải trốn chui trốn lủi trong khe suối mấy tháng trời. "Tôi là Niết Viêm. Tôi sẽ mua cuốn Thối Lui Thần Tốc với giá 1 bạc 50 đồng, anh thấy sao?" Dù sao Nhiếp Ngôn cũng là kẻ giàu nứt khố đổ vách, hắn thuận tiện cho cái giá cao hơn nhiều so với giá thực, thế mà mắt hắn không thèm chớp lấy một cái.
Thối Lui Thần Tốc dù có đắt đến mấy thì cũng không thể đắt hơn giá 1 bạc 50 đồng được.
"Thế thì nhiều quá. Cuốn sách kỹ năng này làm gì bán được đến giá đó. Cậu đưa tôi 1 bạc là đủ rồi." Thần Phạt Vãng Tích hạ giá hào phóng như vậy cũng không có gì lạ, hắn đang muốn kết bạn với Nhiếp Ngôn nữa mà. Trong trò chơi, có càng nhiều bạn thì càng tốt. Nếu hắn kết bạn với nhiều cao thủ thì từ việc mua bán trang bị cho tới việc lập đội đi đánh phụ bản đều thuận tiện hơn rất nhiều.
"Bạn của anh có mấy người?" Nhiếp Ngôn hỏi. Nếu Nhiếp Ngôn muốn lập đội đi phụ bản thì phải kiếm thêm vài người nữa mới đủ. Hắn hỏi như vậy vì nói không chừng hắn có thể mời đội của Thần Phạt Vãng Tích đi cùng thì sao.
Hiện tại, trò chơi vừa mới phát hành không bao lâu, nên không mấy người tìm được đội cố định cho mình. Người chơi giỏi một chút thì lại kén chọn muốn một đội tốt mới chịu gia nhập. Nhưng đoàn đội tốt nào có dễ tìm như vậy. Những người chơi nóng lòng muốn có đội thường sẽ hay tụ lại với nhau.
Nghe Nhiếp Ngôn hỏi thế, mắt của Thần Phạt Vãng Tích liền sáng lên. "Bên cậu cũng muốn đi phụ bản à? Chỗ tôi có sáu người. Đều là bạn thời đại học của tôi. Kỹ thuật của họ cũng được lắm. Năm người cấp 4, một người cấp 6. Người này hay đi phụ bản cùng với đội khác nhưng mà nếu bọn tôi gọi thì hắn nhất định sẽ tới. Bọn tôi có một cuồng chiến sĩ, ba pháp sư và hai thánh kỵ sĩ."
"Tôi có thể sẽ lập một đội, những giờ vẫn chưa chắc chắn. Đến lúc đó tôi còn phải xem tình hình thế nào đã." Nhiếp Ngôn cười đáp.
"Thế à." Thần Phạt Vãng Tích nói có vẻ thất vọng. Nghĩ lại thì kiếm đội là một việc không dễ. "Trang bị của bọn tôi không tốt, nếu như cùng đội nào đi phụ bản đều phải đi từ phụ bản cấp thấp nhất rồi đi lên. Như vậy thì khá phiền phức. Hơn nữa, bọn tôi có sáu người, gắn bó như keo sơn, nên thường khó xin vào đội hơn(3)."
"Trang bị không phải là vấn đề. Để sau này tôi kiếm người dẫn các anh đi phụ bản." Nhiếp Ngôn vừa nói vừa thêm Thần Phạt Vãng Tích vào danh sách bạn bè.
"Tốt quá. Nếu cậu gọi tôi nhất định sẽ đến." Thần Phạt Vãng Tích nghe Nhiếp Ngôn nói thế thì vô cùng mong đợi.
Sau này, nếu người chơi muốn phát triển cao hơn thì phải có một đội cho riêng mình. Tìm người vào đội khá là phiền phức vì nếu tùy tiện cho ai vào cũng được thì cả đội sẽ rất "tạp nham." Những đội như thế đều bị xếp vào hạng chót cả. Một đội không có khả năng khai thác hết tiềm lực của các đội viên, ngược lại chỉ còn làm chậm trễ người khác thì thật là đáng bực mình. Chẳng qua là, Nhiếp Ngôn phải lập một đội trước cái đã. Nếu đội này không tốt thì chỉ còn cách đuổi người thôi.
Vì Thần Phạt Vãng Tích kiên trì cho nên Nhiếp Ngôn cũng không lằng nhằng nữa. Hắn mua Thối Lui Thần Tốc với giá 1 bạc. Thối Lui Thần Tốc vốn là một kỹ năng chạy trốn. Trong trò chơi, nếu người chơi đánh không lại người ta thì có thể bỏ chạy. Chuyện này rất bình thường như cân đường hộp sữa vậy. Thối Lui Thần Tốc sẽ cộng thêm 30% tốc độ trong vòng 1 phút khi đạo tặc bỏ trốn. Như thế, đạo tặc có thể nhanh chóng chạy thoát khỏi kẻ địch. Đôi khi, một kỹ năng cứu mạng thế này có thể giúp người chơi né cảnh tai ương ngập đầu đấy.
Nhiếp Ngôn nói chuyện với Thần Phạt Vãng Tích một hồi lâu vì Nhiếp Ngôn không cần vội vàng đi thăng cấp như những người khác. Dù sao thì cơ hội để cho hắn cày cấp rất nhiều, hắn rất nhanh có thể bắt kịp mọi người.
"Các anh làm sao mà có nhiều thảo dược thế?" Nhiếp Ngôn hỏi bởi vì hắn thấy trên sạp hàng của Thần Phạt Vãng Tích đa số là thảo dược.
"Biết làm sao được chứ. Năm người bọn tôi cày cấp chung, có ba người học nghề thu thập, mỗi ngày thăng cấp không được bao nhiêu, thế nên họ rất chăm đi hái thuốc." Thần Phạt Vãng Tích bất đắc dĩ kể lại.
Nhiếp Ngôn có thể hiểu được một người chơi bình thường nếu không học thêm nghề phụ như thu thập, lột da các thứ thì cuộc sống của họ sẽ rất khó để duy trì. Bộ pháp bào Khách Bộ Hành Ánh Sáng và pháp trượng Gió Lạc Nguyệt mà Thần Phạt Vãng Tích đang có đã được tính là rất tốt rồi, hơn nhiều so với một số người chơi có bang hội.
Nhiếp Ngôn tính toán nếu hắn lập một đội đi phụ bản thì sẽ bao gồm những ai? Một là Đường Nghiêu, cộng thêm sáu người phía Thần Phạt Vãng Tích nữa. Còn về phần chiến sĩ thuẫn giáp thì Nhiếp Ngôn không chắc liệu Thôi Xán Đao Quang có tới hay không. Nhiếp Ngôn đã bán lá chắn vua sư tử cho Thôi Xán Đao Quang nên có lẽ anh ta sẽ cho hắn chút mặt mũi, không chừng còn có thể gọi giúp thêm vài người tới nữa. Rồi lại mời thêm mấy người chơi đi ngang qua, Nhiếp Ngôn có thể miễn cưỡng gom đủ một đội đấy.
"Trách không được anh lại dựng sạp hàng trước cửa bang Thầy Thuốc." Nhiếp Ngôn cười nói. Chỉ có mấy tay thầy thuốc này mới cần nhiều thảo dược như vậy. "Anh tiếp tục bán đi nhé, tôi phải đi đây. Có gì tôi sẽ liên lạc với anh sau."
"Ừ. Vậy nhé." Thần Phạt Vãng Tích đáp.
1 "Tông đồ" còn có nghĩa như "sư đồ," hay là người truyền đạo. 2 "Thần Phạt Vãng Tích" nghĩa là chuyện xưa khi Thần đi chinh phạt. 3 Thường thì một đội sẽ không cần một lúc cả sáu người, thế nên họ muốn vào cùng một đội thì rất khó.