Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 1 : Sống lại

Ngày đăng: 11:52 30/04/20


Giữa trưa hè, trong

Trúc Thanh uyển hết sức náo nhiệt ( phòng của thất tiểu thư thứ xuất của Tam phòng của Cố gia) có thể nghe thấy tiếng cười rộn rã truyền đến,

nương theo trong sân trên ngọn cây chim chóc đang nghỉ lại có một phen

phong vận khác.



Chếch theo hướng bắc, trong một gian phòng, bốn

cửa sổ mở ra, bốn phía gió nóng, một cô gái nhìn khoảng bảy tám tuổi

giống nha hoàn đang tận tâm tận lực cầm lấy cây quạt quạt cho cô gái nằm trên ghế, tay kia đang nâng má, thật giống như ngủ mất. Cô gái nằm trên ghế có một gương mặt còn con nít nhưng khả ái, có thể thấy vẻ mặt không vui, lông mày khẽ cau, lông mi khẽ run.



Đột nhiên cách đó không

xa có một tiếng kêu a, tay nha hoàn khẽ buông lỏng, cây quạt đánh rơi

trên người cô gái, nha hoàn kia vội nhặt cây quạt lên, chỉ e đánh thức

người đang ngủ, thân thể hướng về phía cửa sổ đang mở nhìn qua, thanh âm kia lại gần hơn.



“Ta nói Ngũ muội còn ngủ, tỷ tỷ khăng khăng

không tin”. Nương theo thanh âm nũng nịu kia là một cô gái mặc áo màu

xanh như nước hồ đang xuất hiện trước mặt nha hoàn. Nha hoan đáy mắt

thoáng hiện lên nỗi sợ hãi, vừa muốn quay đầu nhắc tiểu thư nhà mình thì đột nhiên bắt gặp một đôi mắt ánh lên sự bình tĩnh.



Không biết từ lúc nào, Cố Ngâm Hoan đã mở mắt, yên lặng nằm trên ghế dựa, nhìn nha hoàn này với thần sắc lạnh nhạt.



Có thể lòng nàng lại nổi lên từng đợt sóng như sóng biển, nàng là chưa

tỉnh ngủ, tại sao bên cạnh mình lại nhiều hơn một nha hoàn mà với trang

phục không phải là của phủ tướng quân.



Bên ngoài truyền đến một

hồi âm thanh, Cố Ngâm Hoan ngước mắt nhìn cửa số, ánh mắt nàng lướt trên hòn non bộ trong ao, rõ ràng là cuối mùa thua, nhưng thế nào lại ngủ

nóng như mùa hạ. Không kịp đợi nàng phản ứng, cửa phòng liền bị mở. Cố

Ngâm Phương đi trước trông thấy hai mắt mở to đang nhìn cửa của Cố Ngâm
Giọt nước từ trán rơi xuống theo sống mũi, Cố

Ngâm Hoan lấy tay đặt lên tim, rõ ràng là nàng đã chết nay nàng lại sống lại mang theo ký ức của quá khứ, vậy có tính là sống tạm bợ dưới mí mắt của Diêm Vương không.



Thẳng đến khi bên ngoài truyền đến âm

thanh của Cố Ngâm Phương, Cố Ngâm Hoan cầm lấy khăn gấm trên kệ lau khô

mặt, một lần nữa nhìn thoáng bản thân trong chậu cho đến khi mặt nước

tĩnh, mới đứng vững người, khẽ ngẩng đầu đi ra ngoài



Nhĩ Đông đã

chuẩn bị xong trà, trong phòng nàng Trúc thanh viện bất cứ cái gì cũng

kém hơn so với các tỷ muội nàng. Cố gia cô nương, lúc tròn năm tuổi sẽ

vào Cố gia nữ hậu đường, sống một mình. Cố gia khuyến khích các tỷ muội

thường xuyên thăm hỏi nhau, chính là muốn bồi dưỡng các nàng thành nhóm

tiểu thư Lâm An thành.



Quả thật thấy được Cố Ngâm Phương nhíu

mày, Cố Ngâm Hoan nhấp một miếng trà “ trà ta đây tự nhiên so ra kém với Tứ tỷ, nghe nói phụ thân lần trước đi ra ngoài có mang về loại trà

ngon, tỷ tỷ cũng được một chút. Hôm nào đi qua bên Tứ tỷ nếm thử, Tứ tỷ

đừng có ghét bỏ ta a”.



Cố Ngâm Phương sững sờ, từ khi nào Ngũ

muội nói chuyện nặng như vậy, không đợi nàng đáp lời, Cố Ngâm Hoạ một

bên cũng cười nói “ bên kia của Tứ muội có thể không chỉ chừng này thứ

đồ tốt”. Ngâm Hoan yên lặng cười, nhìn xem nét quẫn bách thoáng hiện

trên mặt Cố Ngâm Phương, làm một trong những nữ nhi mà phụ thân thương

yêu, Cố gia Tam phòng không có dòng chính nữ, cuộc sống của các nàng có

thể xem là giống dòng chính tiểu thư.