Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 2 : Cứu Lục thiếu gia

Ngày đăng: 11:52 30/04/20


Hẹn ước mấy ngày nữa đi phòng Cố Ngâm Phương, sau khi tiễn các nàng, Cố

Ngâm Hoan ngồi trên giường nhỏ, nhìn chằm chằm bàn trà chưa kịp dọn đi

đến xuất thần.



“Tiểu thư, nếu ngài không muốn đi thì trực tiếp

cự tuyệt đi, có Tam Tiểu thư ở đây, Tứ Tiểu thư không có làm khó dễ

ngài”. Nhĩ đông đi tới, chứng kiến bộ dáng xuất thần của nàng, cho rằng

nàng đang lo nghĩ việc này nên lên tiếng nói.



Ngâm Hoan nhìn nàng thu thập cái bàn xong, rồi nhìn chính mình đôi bàn tay nhỏ, ai sẽ tin

nàng tỉnh lại có thêm mấy chục năm kí ức đâu. “Nhĩ đông, tại Trúc thanh

viện này kêu Tam Tiểu thư, Tứ Tiểu thư, ra khỏi cái nhà này đừng quên,

đó là Cố gia Ngũ Tiểu thư, Lục Tiểu thư”. Nhĩ Đông không nhìn thấy trên

mặt Tiểu thư nhà mình một tia sợ hãi nào mà ngược lại xuất hiện tia lãnh ý, giật mình vội gật gật đầu ”Vâng”.



"Những người còn lại đây

đâu, nhũ nương cùng Cúc Tú đi đâu rồi” quan sát xong căn phòng, Ngâm

Hoan thở dài một hơi. Năm đó chính mình ở trong viện này cuộc sống trải

quan không thuận lợi, vì sao còn có thể tin các nàng, là khi nhỏ vẫn bị

khi dễ quen, không dám cãi lời cũng không có quyền cãi lời phụ thân và ý mẫu thân.



Nàng đời này sẽ không quên người nhìn từ lầu các bên

kia trên hòn non bộ, Cố Ngâm Sương mang lục giáp (một loại váy áo) đứng ở nơi đó, nhìn qua cứ như đang xem một vở tuồng.



“Vương ma ma

thay Tiểu thư đem năm lượng đi y phường, Cúc Tú nàng…”Nhĩ Đông cúi đầu

không nói tiếp Ngâm Hoan xoa lên cái hộp nhỏ trên bàn trang điểm, một

mặt có cái khoá nhỏ, bên trong là chi phí hằng tháng của Cố Ngâm Hoan

nàng, hai lượng bạc.



“Ngươi không cần thay nàng nói tốt”. Ngâm


“Hảo hảo hảo, để nô tỳ đi mời Ngũ thiếu gia, Tiểu tổ tông người trăm ngàn

đừng lộn xộn, đứng ở đó đừng cử động a”. Đây bất quá là lúc ngủ trưa,

chính mình thay Lục thiếu gia xem thử điểm tâm đã xong chưa, vừa mới trở lại đã phát hiện vài nha hoàn quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt nói vốn

là thiếu gia đã ngủ tốt, chỉ là vừa chớp mắt đã không thấy tăm hơi.



“Cút, các người đi xa một chút cho ta”. Cố Dật Triết xem mấy nha hoàn đững ở

dưới tường, nắm lá cây phía trước mặt ném xuống phía nha hoàn, rồi tiếp

tục bò phía trên bức tường đầy rêu, hơi một chút không cẩn thận là có

thể té xuống dưới. Nhâm Hoan nhìn hai chân của hắn ngày càng hướng ra

ngoài, mà sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.



Vài nha

hoàn bị hắn quát lớn, hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, Cố Dật Triết

hướng về phòng lớn bên kia, không thấy người cần thấy xuất hiện đối với

Dung ma ma hô to “Ngươi gạt ta, Ngũ ca đâu, như thế nào còn không có

đến”. Một mặt còn bước chân đi trên tường thong thả khiến mọi người

chứng kiến mà hoảng sợ trong lòng.



Đột nhiên sau lưng truyền đến một

hồi âm thanh run rẩy, Cố Dật Triết vừa quay đầu lại, chứng kiến một đứa

nha hoàn đang bò lên cây muốn ôm lấy hắn, chân trái lui về sau một bước, chân đạp vào không khí.



“A” bất quá là chuyện xảy ra trong nháy

mắt, Phương thị vừa vặn chạy tới trơ mắt nhìn con mình từ trên bức tường cao như vậy rơi xuống, trước mắt lập tức mê mang, suýt nữa thì ngất.



“Tiểu thư”, Nhĩ Đồng kinh hô một tiếng, một đạo bóng dáng rất nhanh vọt tới

góc tường, hướng theo bóng dáng đang rơi xuống. Bốn phía thét chói tai,

Nhâm Hoan kêu một tiếng đau đớn, trong miệng một cổ ngai ngái, sau lưng

nặng giống như bị một tảng đá lớn chèn ép mà đau nhức.