Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 175 : Đại Kết Cục (trung)
Ngày đăng: 11:54 30/04/20
Edit: quynhle2207—diễn đàn
Ở trong cửa thành phía Nam, người của Lục gia cũng bị đưa tới, mấy đứa nhỏ bị dọa đều sợ hãi, nhất là Lục Xuyến Y, mấy ngày nay bị giam giữ, cho dù là được ma ma chăm sóc, đứa nhỏ này cũng đã ốm đi rất nhiều, mặt mày phờ phạc vùi ở trong ngực Cố Ngâm Sương.
Ánh nắng gay gắt, mặt trời ngay giữa trưa làm cho mặt của người ta cũng cảm thấy nóng rát. Cố Ngâm Sương ngẩng đầu nhìn, một chút nóng bỏng mới có thể chứng minh được là nàng ta còn sống, Lục Trong Nham đã hứa sẽ trở về, một mình hắn ta rời đi cũng không nói cho nàng ta biết đi đâu, chỉ đảm bảo là sẽ quay trở về.
Trên cổng thành, Tô Khiêm Mặc nhìn mười mấy người này, sau đó ra lệnh: “Mở cửa thành.”
Cánh cửa chính vừa dày vừa nặng được mở ra, Lục Trọng Nham thấy toàn gia đứng ở đó, hai bên đều là binh lính, bọn họ đứng bất động ở đó, chỉ chờ Lục Trong Nham thả tiểu quận chúa trong tay ra, một người đổi mười mấy người, coi như lần mua bán này cũng có lợi.
Chỉ là trong giờ phút này, chính bản thân hắn ta còn không biết, tại cửa thứ hai của Hoàng Cung, nơi đó đã trở thành một bãi tha ma, những người bị chận lại ở trong cửa cung chỉ có thể không ngừng xông về phía cửa cung, nhưng sau cánh cửa cung đó có bao nhiêu người đang đứng để ngăn cản, chỉ với một đội nhân mã làm sao có thể xông phá vòng vây, mà những người kia chưa kịp tiến vào đã bắt đầu bị giết chết ở ngoài cửa hoàng cung. Vốn chỉ la một lối đi nhỏ yên tĩnh, hiện giờ khắp mặt đất, trên vách tường dính đầy máu tươi, binh lính ngã xuống khắp nơi, trên người bị cắm đầy tên.
Phía bên ngoài vẫn còn một nhóm người đang chém giết không ngừng tay, một đội quân tinh nhuệ không ai chống đỡ được đang kéo đến dày đặt, người dẫn đầu bên kia đeo mặt nạ, tay cầm kiếm dài, cởi trên lưng ngựa, chỉ một chiêu đã giết chết binh sĩ mới vừa xông tới, chém giết không ngừng, muốn xông ra ngoài thành.
“Còn không mau bỏ vũ khí xuống!” Lục Vương Gia đang thống lĩnh quân đội ngăn chận đường đi phía trước, () người đeo mặt nạ yên lặng nhìn người kia, liếc về phía Thái Tử Điện Hạ đang ở bên cạnh hắn ta, giơ kiếm thật cao hướng lên trời, trong miệng cũng gầm lên một tiếng, thúc ngựa xông về phía bọn họ.
Dường như thế cuộc đã định là phải thua trận, dẫn theo khoảng trăm người còn lại, chiến đấu một lần cuối cùng. Lục Vương Gia thấy như vậy chỉ có thể thở dài một tiếng, nếu không phải bọn họ đề phòng, nếu không khám phá ra được âm mưu đã sắp đặt từ trước, có lẽ hiện giờ trong hoàng thành này, người đang nằm dưới đất có thể là bất cứ người nào trong bọn họ.
Xuyên thấu qua mặt nạ, ông ta có thể thấy được đôi mắt phẫn hận kia, bên trong tràn ngập sự không cam lòng và oán hận, nhưng đối với hắn ta mà nói, không phải số mệnh đã được định sẵn từ trước rồi sao.
Khoảng cách trước ngựa của Thái Tử không xa, những người kia đều đã chết, chỉ còn lại một mình người đeo mặt nạ, khoảng mười binh lính tay cầm thương dài đâm thẳng vào thân ngựa, tiếng ngựa gào thét, thân trước chồm lên cao, làm cho người cưỡi có thể ngã về đằng sau bất cứ lúc nào.
Binh lính sau lưng A Duy nhanh chóng ổn định lại con ngựa, tay Lục Trọng Nham nắm mũi tên, lau đi máu tươi không ngừng tràn ra nơi khóe miệng, dùng sức rút mũi tên ra, vừa muốn xoay người, lại một mũi tên bay về phía hắn ta, bắn hắn ta rơi thẳng xuống ngựa.
Tô Khiêm Mặc nghiêm nghị buông cung tên xuống, nhìn Lục Tướng Quân một cái, nếu chuyện này ông ta không làm được, vậy thì để cho hắn làm thay đi, nếu cứ để hắn ta thoát được dễ dàng như vậy thì không phải uổng phí tất cả những chuyện mình đã làm trước đây sao?!
Chuyện mưu phản làm cho người ta phải hoảng sợ lần này còn chưa có nhấc lên bao nhiêu gợn sóng thì cũng trở về bình thường, (quynhle2207—dđlequyđon) ngoại trừ những vết máu ở cửa cung còn chưa được lau chùi sạch sẽ, thì còn không ít quan chức bị bỏ trống.
Tam hoàng tử bị bắt, Lục Trọng Nham bị bắn chết tại chỗ, Lục Tướng Quân bị thương nặng, những người Bắc Đồ liên can tới chuyện này cũng bị xử chết.
Tô Khiêm Mặc cho A Duy trở về trước để liên lạc với mấy viên quan ở Bắc Đồ mà hắn đã tìm tới trước đó, lén trà trộn vào Vương Thành, dùng ấn vàng để thống lãnh quân đội kia đoạt lại ngôi vua, nhốt vua Bắc Đồ lại, sau đó mới chạy trở về để giúp đỡ.
Mà Cố Ngâm Sương bị rơi từ trên ngựa xuống, cả người bị thương nặng, khuôn mặt cũng bị hủy, hiện giờ mọi người vẫn còn bàn tán về chuyện Tam Hoàng Tử và Nhị công tử của Lục gia đã cấu kết với người Bắc Đồ mưu phản như thế nào, toàn bộ người của Lục gia dưới sự hướng dẫn của Lục Trọng Hại đang chuẩn bị rời khỏi Lâm An, vĩnh viễn không trở về nữa.
Người đời sau của Lục gia cũng không thể vào triều làm quan, bao gồm những tiểu thư sau này của Lục gia cũng không thể gả vào thành Lâm An, toàn bộ người của Lục gia không thể bước vào thành Lâm An dù chỉ là nửa bước. Hoàng Thượng tha thứ cho Lục Tướng Quân bị trọng thương, dù sao cũng là công thần, Hoàng Thượng cũng không nỡ lòng để ông ta phải mất mạng vì những chuyện con trai mình đã làm, cái giá phải trả cũng đã quá lớn rồi.
Trước khi đi, Cố Ngâm Sương muốn được gặp Cố Ngâm Phương một lần.
Tác giả có lời muốn nói: Tam Hoàng Tử bị bắt, Lục tráng nam bị Tiểu Mặc giết chết rồi, Cố Nhị tỷ sẽ không chết, nàng phải sống, bởi vì còn sống so với chết còn khổ sở hơn.
Đối với sự trừng phạt cho Lục gia, tội mưu phản thì cả nhà phải bị tịch thu, kẻ phạm tội phải chết, chỉ là Lương Tử không muốn bởi vì một mình Lục tráng nam khiến cho một đám người phải chết theo hắn, Hoàng gia cũng có tình cảm, cũng giống như ban đầu với Cố gia vậy, thì đối với Lục Tướng Quân cũng giống như thế.