Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 176 : Đại Kết Cục (hạ)

Ngày đăng: 11:54 30/04/20


Edit: quynhle2207—diễn đàn



Lục gia đã bị dời đi, đồ đạc mà Lục gia mang theo cũng không nhiều lắm, phần lớn đều đã bị triều đình tịch thu, những nha hoàn và ma ma kia cũng được phân phát đi hết, trong sân của Cố Ngâm Sương không có một bóng người, ma ma hầu hạ bên cạnh Lục phu nhân đã dẫn Cố Ngâm Phương tới, sau đó yên lặng rời khỏi.



Trong phòng không có người nào phục vụ, mùi thuốc nồng nặc tràn ngập căn phòng, Cố Ngâm Phương đưa mắt liếc nhìn bóng người nơi cửa viện, bước vào trong, ở trong phòng có người nằm trên giường, trên đùi và trên mặt đều quấn băng, thân thể bị cột ở trên giường không thể nhúc nhích.



“Là người nào?!”Người trên giường khẽ động đậy, quay đầu lại, chỉ lộ ra đôi mắt đang nhìn về phía Cố Ngâm Phương, khi đã nhìn rõ hình dáng của Cố Ngâm Phương, lại gấp gáp kêu lên: “Ngâm Phương, muội đến rồi, mau giúp ta cởi dây ra, bọn họ muốn bỏ ta lại, Ngâm Phương!”



“Tỷ, bọn họ sẽ không bỏ lại tỷ mà không lo đâu.” Cố Ngâm Phương nhìn lớp băng vải quấn đầy trên mặt, lúc đó bị té từ trên ngựa xuống, cũng đủ thấy vết thương kia nặng như thế nào rồi.



“Cố Ngâm Phương, ta bảo muội cởi trói cho ta!” Cố Ngâm Sương lại hét lên, muốn giãy giụa nên đau đến nỗi co rút thân thể lại chỉ có thể rên rỉ.



“Ngâm Phương, muội dẫn ta đi, đừng bỏ ta ở lại chỗ này, Ngâm Phương.” Cố Ngâm Sương khẽ đưa tay muốn nắm Cố Ngâm Phương đang ngồi ở mép giường, nhưng bị dây trói hạn chế làm cho nàng ta không thể nhúc nhích.



“Nhị tỷ, tỷ là con dâu của Lục gia, làm sao muội có thể dẫn tỷ đi được.” Cố Ngâm Phương ngồi xuống, cũng không để cho nàng ta động đậy lung tung, Cố Ngâm Sương lắc đầu: “Hắn đã chết rồi, ta còn ở lại Lục gia làm gì, Ngâm Phương, ta không thể đi với bọn họ được, muội dẫn ta về nhà của muội đi.”




Cho đến cuối năm thì chuyện này mới từ từ trở lại yên ổn, mà trong một năm này thành Lâm An lại ăn mừng tấp nập, giống như muốn làm phai nhạt đi máu tanh đã chảy trong một năm nay. Phố lớn, ngõ nhỏ, ban ngày hay ban đêm đêu vô cùng náo nhiệt, pháo được đốt liên tục chưa bao giờ ngừng.



Trong phủ Bình Vương,Tô Khiêm Mặc dẫn theo Ngâm Hoan đang đứng trên chiếc cầu hình vòm, ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ cả bầu trời làm mọi thứ sáng rực giống như ban ngày, một tay Ngâm Hoan vịn thành cầu, nhìn về phía xa xa, từ trong  những ánh sáng pháo hoa rực rỡ còn có thể thấy được một bầu trời sao tĩnh lặng, bất biến.



“Rốt cuộc có thể thanh thản yên tĩnh ở nhà cùng nàng rồi.” Tô Khiêm Mặc ôm lấy nàng từ sau lưng, Ngâm Hoan quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt là một nụ cười rạng rỡ đầy thỏa mãn, Tô Khiêm Mặc chậm rãi cuối đầu, bầu trời sáng rực, ngay giờ phút này, tại nơi này, dường như tất cả đều dừng lại, đều trở thành vĩnh hằng.



“Mẹ.” Bất ngờ một tiếng la lớn ở dưới cầu truyền đến, một bóng dáng nhỏ bé đang bước từng bước trên đôi chân ngắn ngủn, tay vịn thành cầu leo từng bước lên bậc thang. Bởi vì bậc thang quá cao cho nên không bước lên được, đôi tay liền chống xuống bậc thang, trực tiếp chuyển từ đi sang bò!



Cảm xúc đang chậm rãi kéo tới của Tô Khiêm Mặc đã biến mất trong nháy mắt, mặt đen lại nhìn tên nhóc đang cố gắng bò lên không ngừng, không thể chịu nổi, hét lên một tiếng: “Người đâu!”



Không biết có phải là cố ý hay không mà lúc này mấy người Hứa ma ma mới vội vàng chạy tới, (quynhle2207/dđlqđ) Hạo Ca Nhi xem như không có chuyện gì lại tiếp tục bò lên trên, cho đến khi Tô Khiêm Mặc không thể nhìn nổi nữa, mặt đen thui bước mấy bước thẳng tới chỗ con trai, ôm lên, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu. Hạo Ca Nhi quay mặt về phía Ngâm Hoan, kêu lên với giọng điệu uất ức: “Mẹ, ôm ôm.”



Mấy người Hứa ma ma cũng tự giác đi xa, Tô Khiêm Mặc nhìn con trai trong ngực của Ngâm Hoan đang không ngừng làm nũng, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, lần sau phải mang vợ lên xe ngựa, chạy xa hơn trăm dặm để có thể thân mật với nhau mới được, đến lúc đó thử coi tên nhóc con này làm sao mà tìm được….