Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 177 : Ngoại truyện 1 – Cố Ngâm Sương

Ngày đăng: 11:54 30/04/20


Edit: quynhle2207—diễn đàn



Nàng phải là đại tiểu thư được yêu thương nhất ở Tam phòng trong Cố phủ, mặc dù chỉ là thứ xuất, nhưng nàng lại có một di nương được cha rất sủng ái. Ngày tháng trôi qua thuận buồm xuôi gió,  ở trong viện Nghênh Xuân kia năm năm, cho dù là Cố Ngâm Phương muội muội ra đời, cũng không cách nào thay đổi được địa vị của nàng ở Tam Phòng, dáng dấp của nàng và di nương giống hệt nhau, nàng lại biết nói ngọt dỗ dành cha vui vẻ.



Những ngày tháng của Cố Ngâm Sương trôi qua như thế nào, chỉ cần là nha hoàn phạm sai lầm, Tiền di nương sẽ trừng phạt nha hoàn này ở trước mặt nàng, quần áo của tiểu thư còn chưa có dọn dẹp xong, không tìm thấy đồ của tiểu thư, làm hoa của tiểu thư bị chết, canh bổ của tiểu thư bị nguội, tiểu thư bị tê chân….



Cứ như vậy, trong thế giới của Cố Ngâm Sương, bất cứ chuyện gì đều phải theo ý của nàng. Lúc mới được ba bốn tuổi, chỉ là một đám kiến nhỏ dọn nhà chắn ngang đường đi của nàng, nàng đã sai người đem nước sôi làm bỏng chết bọn nó.



Nàng học được phải làm như thế nào để che giấu, làm sao mới có thể đạt theo ý của mình là không ai biết được, làm như thế nào để tiêu trừ đi những chuyện mình cảm thấy không thoải mái. Lúc đầu, sự xuất hiện của Cố Ngâm Hoan cũng không làm cho nàng chú ý nhiều, cho đến lúc chúc tết ở ngày mồng một đầu năm kia, trong lúc vô tình tổ mẫu lại nói dáng dấp của Thất muội rất giống với phụ thân, thời điểm bị đoạt lấy mất ánh mắt của mọi người, Cố Ngâm Sương cũng bắt đầu chú ý đến.



Đó không phải là một tiểu nha đầu ngay cả đi dường cũng không xong sao? Cố Ngâm Sương khinh thường, nhưng bởi vì còn nhỏ tuổi, nàng không có cách nào làm như không thấy, vì vậy nàng bắt đầu nghĩ tới biện pháp đẩy người muội muội tầm thường này đi, cho đến khi Ngâm Hoan sống lại.



Sau đó chuyện xưa giống như là từ trong tay nàng lại thay đổi nhanh chóng đến nổi nàng không thể nào nắm bắt mọi chuyện trong lòng bàn tay được nữa. Lúc ban đầu, chẳng qua đây chỉ là cảm giác không thích, nhưng từ từ nó đã ăn sâu hơn, cho đến khi Ngâm Hoan đi viện Tử Kinh, Cố Ngâm Sương mới hiểu được sâu sắc, nếu nàng ta còn ở đây, thì cả đời này nàng cũng đừng mong có thể thoải mái, tại sao đứa không biết gì, luôn luôn ngây ngốc lại có thể được cho làm con thừa tự ngay dưới mắt của nàng chứ, tất cả những vinh hoa phú quý của nàng ta đáng ra phải là của mình.



Lòng đố kỵ của con người rất lớn, hơn nữa, mỗi lần chạm mặt nhau là mỗi lần bị so sánh, sự ghen tỵ của Cố Ngâm Sương càng ngày càng khó che giấu, giữa nàng và Thất muội, chỉ có thể một người còn sống, mà người còn sống kia chắc chắn phải là mình….



Sau khi mưu kế ở chùa Nam Sơn bị thất bại, () ngoài ý muốn nàng lại gặp được Lục Trọng Nham, người đàn ông sẽ cùng nàng dây dưa không dứt trong nửa đời này đã bị nàng hấp dẫn trong lần đầu tiên gặp mặt, với sự dạy dỗ của Tiền di nương, nàng biết được phải làm thế nào để làm cho người kia sinh lòng hiếu kỳ, bao gồm cả Lục Trọng Nham chỉ mới mười một mười hai tuổi ở trước mặt.


Năm qua năm, mùa xuân lại tới, Hoàng đế băng hà, Tân Hoàng lên ngôi, đại xá thiên hạ, vết thương cũ của Lục Tướng Quân tái phát mà qua đời, không bao lâu sau Lục phu nhân cũng đi theo. Lục Vương Gia và Bình Vương Gia cầu xin, Tân Hoàng cho phép Lục gia có thể rời khỏi thôn xóm đó, không cần phải cả đời gắn liền với đồng ruộng, chỉ cần có tài năng, con cháu Lục gia có thể buôn bán, nhưng những cô nương của Lục gia vẫn không thể gả cho những nhà quan lại.



Vợ chồng Lục Trọng Hải và con trai, còn có hai người con gái trong đó có con của Lục Trọng Nham có thể vào thành, bắt đầu cuộc sống mới…



Lại một ngày đầu xuân, buôn bán của Lục Trọng Hải cũng đã có chút thành tựu, mà cô nương nhỏ bé lúc trước giờ đây cũng đã trở nên duyên dáng yêu kiều, Lục Thiến Tích đã lấy chồng, mà năm nay Lục Thiến Y cũng tròn 14 tuổi.



Trên con đường tấp nập mua bán, Lục Thiến Y và Tôn Thị đi ra ngoài mua đồ. Đã không còn bộ dạng non nớt trẻ con, Lục Thiến Y được di truyền phần lớn vẻ xinh đẹp của Cố Ngâm Sương, làm cho trong lòng Tôn Thị cũng rất vui mừng, tính tình của đứa nhỏ này rất tốt, con người cũng ngoan ngoãn dịu dàng.



Sau khi mua đồ xong, hai người đang đình trở về, bất chợt từ trong con hẻm nhỏ bên cạnh có một người chạy ra, hình như là bị người đuổi đánh, quần áo lam lũ, chạy thẳng tới trước mặt bọn họ, rồi bị té lăn trên đất.



Trên cánh tay của người này đầy những vết thương, nhìn đầu tóc có thể mơ hồ phân biệt được đây là một người phụ nữ, Lục Thiến Y lấy túi tiền trong ngực, nhìn bà ta thương hại, sau đó lấy bạc ra đặt ở trước mặt bà ta.



Người phụ nữ kia đưa mắt liếc nhìn Lục Thiến Y, giơ tay giật lấy bạc, nghe được tiếng người đuổi theo sau lưng, đứng dậy, đẩy Tôn Thị ra để chạy. Lục Thiến Y vội vàng đỡ Tôn Thị, tới khi quay đầu nhìn lại thì người kia đã chạy xa, nàng ta chỉ có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không nhớ được gì.



Người phụ nữ điên điên khùng khùng kia vẫn cứ chạy không ngừng, gió thổi tấm vải bao bọc trên mặt nàng ta, để lộ ra một gương mặt hết sức dữ tợn….



Tác giả có lời muốn nói: chương này miêu ta toàn bộ quá trình của Nhị tỷ sau khi thoát được cái chết.