Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 27 : Trở thành Cố gia dòng chính nữ

Ngày đăng: 11:53 30/04/20


Gần tới ngày mồng tám tháng chạp, sau giấc ngủ trưa, Ngâm Hoan bị gọi đi Lan Tâm viện, vừa

vào phòng, Ngâm Hoan liền thấy được Phương thị cùng Mộc thị ngồi ở phía

trên.



Phương thị cực kỳ ôn hòa nhìn nàng, "Con đi đến đây."

Ngâm Hoan đi tới, lần này, nàng không có lộ ra vẻ mặt nhát gan, cung

kính hô Đại bá mẫu, mẫu thân, Phương thị lôi kéo nàng, cười đối với Mộc

thị nói, "Đại tẩu, tẩu xem đứa nhỏ này một chút."



"Ngâm Hoan, con có bằng lòng rời khỏi Trúc Thanh viện đến Tử Kình viện ở với Đại bá mẫu không?" Mộc thị cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng

nói.



"Đại bá mẫu muốn nhận con là con thừa tự sao?" Ngâm Hoan cũng không có né tránh mà là trực tiếp đón ánh mắt của nàng, Mộc thị

gật gật đầu, Ngâm Hoan hỏi lại, "Đại bá mẫu là muốn cho Ngâm Hoan làm

con thừa tự, đúng không?"



"Đúng vậy, con nguyện ý sao?"



"Con có thể hỏi lí do Đại bá mẫu nhận Ngâm Hoan làm con thừa tự không?" Ngâm Hoan đáy mắt lóe lên vẻ chấp nhất, thẳng tắp nhìn Mộc thị, xẹt một cái

chờ mong, lại rất nhanh thu liễm đi, coi như là tranh thủ đồng tình,

nàng cũng phải liều mạng tranh thủ lần này.



Phương thị cùng Mộc thị đều ngơ ngác một chút, Phương thị mở miệng hỏi, "Vì sao con hỏi cái này?"



"Bởi vì nếu là Đại bá mẫu không ưa thích Ngâm Hoan, dù cho Ngâm Hoan đi cùng Đại bá mẫu, Đại bá mẫu cũng sẽ không vui vẻ." Ngâm Hoan nói nghiêm túc.



Thật lâu sau, Mộc thị vươn tay sờ sờ Ngâm Hoan mặt, gương mặt luôn luôn bình tĩnh của Mộc thị khó có được xẹt lên vẻ thư thái, "Đương nhiên là bởi

vì thích con nên mới nhận con, con nguyện ý theo Đại bá mẫu không?"



Nàng thiếu năng lực, cho dù là trọng sinh, thoát được mấy lần họa, rốt cục

cũng đi tới bước này, bàn tay nhỏ bé của Ngâm Hoan run rẩy đụng phải tay của Mộc thị, nhẹ nhàng gật gật đầu, "Ngâm Hoan nguyện ý."



"Nếu như đi theo ta, liền là con của ta, tương lai con không thể gọi bọn họ

là phụ thân và mẫu thân mà phải gọi Đại bá đã mất của con là phụ than ,

con cũng không phải là hài tử của di nương con, con biết không "



Ngâm Hoan quay đầu lại liếc nhanh Phương thị, gật đầu nhẹ, "Ngâm Hoan biết rõ."



"Đứa bé ngoan, con trở về đi, ta và Đại bá mẫu con còn có việc muốn thương

lượng." Phương thị sai Thanh Nha mang theo Ngâm Hoan đi ra ngoài, lúc

này mới cùng Mộc thị nói tới chuyện nhận con thừa tự.



Ngâm Hoan cơ hồ bị tin này đột ngột nói ra làm cho mừng muốn hôn mê, vốn cho là Mộc thị phiền, không muốn tuyển nữa.



"Thanh Nha tỷ tỷ, muội đây không phải là đang nằm mơ đi?" Đi đến chỗ rẽ hành

lang, Ngâm Hoan lại lần nữa quay đầu lại, ngửa đầu nhìn xem Thanh Nha,
Chạng vạng, trên đường đến

phòng bếp Cố gia Cúc Tú ngăn cản đường của Nhĩ Đông, nhìn hộp cơm trong

tay nàng khẽ cười nói, "Nhĩ Đông tỷ tỷ, tỷ còn thay Thất tiểu thư cầm

hộp cơm sao, cũng đúng, hôm nay phu nhân đã đem Thanh Nha tỷ tỷ cho Thất tiểu thư, đoán chừng Nhĩ Đông tỷ tỷ phải lui về sau rồi."



"Nói xong chưa,nói xong rồi thì tránh đường cho ta”. Nhĩ Đông nhàn nhạt liếc nàng một cái, vừa mới bước chân Cúc Tú liền hướng phía nàng đến gần một bước, "Đừng nóng vội a Nhĩ Đông tỷ tỷ."



"Để muội muội suy

nghĩ thử xem Nhĩ Đông tỷ hầu hạ Thất tiểu thư đã bao nhiêu năm, cũng

được ba năm a, hôm nay lại có một cái Thanh Nha liền đem vị trí của tỷ

đoạt mất, Nhĩ Đông tỷ, tỷ còn cam tâm tình nguyện làm việc cho tiểu thư

như vậy sao." Cúc Hương đưa tay muốn cầm hộp cơm trong tay nàng, bị Nhĩ

Đông một chút né qua, quát lớn, "Cúc Tú, ngươi dám ở đây ăn nói bậy bạn

nếu để cho người nghe được, phu nhân sẽ đánh chết ngươi!"



"Tỷ tỷ đừng nóng vội a, Cúc Hương chỉ là muốn nói cho tỷ tỷ, nếu tỷ bị ủy

khuất, cứ việc cùng nói với muội muội, dù sao tỷ muội chúng ta cũng làm

hơn một năm, muội chỉ là thay tỷ tỷ khó chịu thôi, nếu là tỷ tỷ suy nghĩ minh bạch, có thể tùy thời cùng muội muội nói chuyện." Cúc Hương đột

nhiên đến gần Nhĩ Đông, tại bên tai nàng nói nhẹ, "Tỷ có nghĩ sẽ đổi một chủ tử khác chưa ."



Nhĩ Đông nhìn bóng dáng Cúc Tú nghênh

ngang rời đi, hai tay nắm chặt hộp cơm, trên mặt nhìn không ra cái gì

khác thường, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh của Quan má má, "Đây không phải là Nhĩ Đông cô nương sao, như thế nào còn muốn tự mình lấy

cơm cho Thất tiểu thư đây."



Nhĩ Đông chuyển thanh vẻ mặt cười tươn nhìn Quan ma ma, "Hôm qua là Tập Thu không hiểu chuyện, bữa ăn của tiểu thư đã được định rồi mà nàng còn cầm nhầm cho tiểu thư, làm cho

tiểu thư rất khiển trách, chuyện này sẽ làm cho phòng bếp thêm phiền

toái cho nên từ nay về sau, việc này muội sẽ đảm nhiệm." Nhĩ Đông đi

theo Quan má má vào phòng bếp, thật giống như tiểu thư dự liệu, đồ ăn

hôm nay thật giống hôm qua.



"Quan má má có phải nhớ lộn hay

không, đây là đâu phải đồ ăn trưa của tiểu thư nhà chúng ta đâu, khó

trách Tập Thu ngày hôm qua sẽ cầm sai."



"Đúng vậy, Thất tiểu

thư không phải là nên ăn chút ít đồ ăn tốt hơn để bồi bổ thân thể sao?"

Quan ma ma đưa tay muốn cầm mâm đồ ăn bỏ vào giỏ cho Nhĩ Đông, Nhĩ Đông

ngăn cản nàng, "Quan ma ma đừng có đùa với Nhĩ Đông, chuyện này phu nhân cũng không phân phó, Quan ma ma làm vậy là muốn làm khó tiểu thư sao."



"Hảo ý của ma ma tiểu thư xin nhận nhưng xin ma ma làm đúng phận sự của mình thôi." Âm thanh của Nhĩ Đông từ từ lạnh một chút, Quan má má ngượng

ngùng đem thức ăn để trở lại, Nhĩ Đông lúc này mới cười đem đồ ăn bỏ

vào, "Vầy mới đúng a, Quan má má cũng thiệt là, lần tới cũng đừng nghĩ

sai nữa nha."