Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 33 : Gặp lại tiện tra nam
Ngày đăng: 11:53 30/04/20
Đi qua đường mòn bên
rừng, Ngâm Hoan bước chậm lại, nha hoàn phía trước đi một lúc phát hiện
tiếng bước chân đằng sau đã chậm lại, quay đầu lại thúc giục, "Thất tiểu thư sao ngài không đi nữa vậy? Rất nhanh sẽ đến."
Ngâm Hoan
nhìn bốn phía một chút, Nam Sơn tự này thật là lớn, bất quá không cách
xa đình kia nhưng nàng đi đường vòng quanh nhiều như vậy mà không nhìn
thấy tường rào nào, "Có phải chúng ta đi nhầm đường không, tại sao đi
lâu như vậy mà ta không thấy ai cả."
"Bẩm Thất tiểu thư,
chúng ta cứ đi tiếp là sẽ tới mà." Hà Tâm chỉ vào cuối đường mòn, Ngâm
Hoan khẽ chau mày, theo hướng tay nàng chỉ Ngâm Hoan thật không rõ thấy
cuối đường có cái gì a.
"Thất tiểu thư, nếu ngài không đi nô
tỳ sẽ bị mắng mất." Hà Tâm ý muốn bước lại kéo tay nàng đi, Ngâm Hoan
khoát tay, "Ngươi dẫn đường là được."
Lại đi một lúc mới thấy tường rào, Nam Sơn tự đối với Ngâm Hoan không thể nói quen thuộc nhưng
là không xa lạ gì, Tầm Phong các này vị trí tuyệt không phải đi đường
này, Hà Tâm là nha hoàn của Tam tỷ, chẳng lẽ đây là kế của Cố Ngâm
Nguyệt?
Hà Tâm tựa hồ đã bắt đầu có chút nóng nảy, đi dọc
theo tường rào này mấy vòng mà không thấy đường ra, tường rào này cao
lại cách Quân Tử đình cũng khá xa, trong lúc này Hà Tâm lại chạy đông
chạy tây, hai người gần như lạc nhau.
"Hà Tâm, có phải ngươi
dẫn ta đi sai đường không." Chân Ngâm Hoan có chút mỏi nhừ dựa tại một
gốc cây bên kia, thấp thoáng gần đây có tiếng cười chỉ là không rõ
phương hướng của tiếng cười kia.
"Thất tiểu thư, Hà Tâm cũng
chỉ đi qua một lần, đường núi có nhiều ngã rẽ, chắc Hà Tâm đã đi nhầm
đường rồi." Hà Tâm nhìn hướng đi một chút, tường rào vốn thấp, còn có
thể thấy được bóng người đang đi, chính là luôn tìm không được đường ra, trong cánh rừng này cây mọc dày đặc, đường trở về có chút mơ hồ.
Ngâm Hoan không nói, chờ nàng nói tiếp, chỉ thấy Hà Tâm ở chung quanh tìm
một lúc lâu, cuối cùng xin lỗi nhìn Ngâm Hoan nói, "Thất tiểu thư, không bằng ngài ở chỗ này chờ nô tỳ một lúc, nô tỳ lên trước tìm đường ra”.
"Như vậy sao được, nơi này ta cũng không biết, nếu là gặp được người xấu thì làm sao bây giờ." Ngâm Hoan dường như còn sợ hơn nàng nói, "Đã đi được
nửa ngày đường rồi mà cũng không gặp được một người." Chỉ để một mình
nàng đứng đây chờ, có chờ tới tối cũng không thấy người nào thì sao.
"Thất tiểu thư liền chờ một lát, Hà Tâm lên phía trước một lúc mà không tìm
được liền lập tức trở về." Hà Tâm cắn răng nói ra, " Thất tiểu thư đi
nhiều như vậy nhất định cũng mệt mỏi rồi."
"Kia... Vậy ngươi
"Phiền toái Bành thiếu
gia." Ngâm Hoan vươn tay, lại đưa về phía chỗ Bành Mậu Lâm, thời điểm
nàng ngã xuống không có khống chế tốt độ mạnh yếu, xác thực bị trặc
chân.
Lục Trùng Nham thu tay về có chút ngượng ngừng, gãi đầu thật sự là không hiểu, là hắn nghe thấy được tiếng kêu cứu, cũng là
người đầu tiên chạy tới, như thế nào tiểu thư này nhìn hắn giống như là
chính mình đẩy nàng xuống dưới.
Đằng sau âm thanh cười cợt, "Lục Trùng Nham, ngươi không có lực hấp dẫn lớn như Bành thiếu gia a, Cố tiểu thư sợ ngươi rồi.”
Lục Trùng Nham quay đầu lại trừng bọn họ, một đám người xem náo nhiệt, lại
quay đầu cố gắng vãn hồi một chút hình tượng của mình, có thể Ngâm Hoan
chính là không muốn nhìn hắn, Lục Trùng Nham uể oải, dầu gì tướng mạo
của chính mình cũng không kém, mỗi lần ở một chỗ cùng Bành Mậu Lâm thì
lại giống như người vô hình a.
Bành Mậu Lâm nhìn x Ngâm Hoan, đưa tay lôi nàng đi lên, Ngâm Hoan nhăn lông mày lại thật sâu ôm chỗ
mắt cá chân, đau cắn đến chặt răng, Lục Trùng Nham chưa từ bỏ ý định, ân cần hỏi, "Tại sao muội lại ở chỗ này một mình, nha hoàn của muội đâu?"
Thật đúng là không có đổi bản tính bám người, hễ ngươi không thèm nhìn hắn
thì hắn càng dán chặt vào ngươi a, Ngâm Hoan cúi đầu khóe miệng xẹt một
cái khinh thường, thời điểm ngẩng đầu lại đã là một bộ dáng đau đớn đáng thương, "Đa tạ Bành thiếu gia, còn phải phiền Bành thiếu gia phái người đi Quân Tử đình thông báo cho một nha hoàn tên là Tư Kỳ, nói muội ở đây chờ nàng."
"Tại sao muội lại đi nơi này có một mình vậy?"
Bành Mậu Lâm đã cứu nàng một lần, lúc này đây cũng coi là lần thứ hai ,
cái cô nương luôn nhu nhu nhược nhược này nói như thế nào cũng là biểu
muội của mình, tại sao nàng lại đến nơi vắng vẻ này.
"Muội là theo chân nha hoàn của Tam tỷ tới nơi này, nàng nói muốn mang muội đi
Tầm Phong các tìm Nhị tỷ Tam tỷ, nàng đi quá mau, muội ở phía sau theo
không kịp liền té xuống..."
"Con đường này căn bản không đi
đến Tầm Phong các." Lục Trùng Nham cắt đứt lời của nàng, Ngâm Hoan cúi
đầu có chút ủy khuất, "Muội cũng không biết."
Bành Mậu Lâm
không hỏi thêm gì nữa dự định cõng nàng trở về, âm thanh lo lắng của Tư
Kỳ truyền tới, "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"
"Tư Kỳ tỷ tỷ."
Tư Kỳ đem Ngâm Hoan ôm vào trong lòng, cao thấp kiểm tra rồi một phen,
chỗ trên làn váy y phục dính đầy bùn không nói, vừa mắt cá chân của nàng nàng liền kêu đau, Tư Kỳ cõng nàng lên, liếc nhanh Hà Tâm rồi nói với
Bành Mậu Lâm, "Đa tạ Bành thiếu gia tương trợ, chuyện ngày hôm nay còn
làm phiền Bành thiếu gia ngài làm chứng."
Lời editor: Chị ấy tự ngã ấy ạ, anh nam chính thấy hết, sau này sẽ có một chương
nói về điều này. Lúc đó mới thấy a ấy cực kì dễ thương “ Nàng chính là
người độc ác với bản thân, nhưng sau này đã có ta rồi,...” A...A..a ngọt ngào không ạ