Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 34 : Xử lí của Lão phu nhân
Ngày đăng: 11:53 30/04/20
Đứng sau lưng Tư
Kỳ, sắc mặt Hà Tâm trắng bệch, Bành Mậu Lâm niên kỷ đã lớn có thể nhìn
ra một chút manh mối, gật đầu nhẹ, Lục Trùng Nham la hét muốn cùng đi,
dầu gì hắn là người thứ nhất phát hiện Cố gia tiểu thư này.
Tại thiện phòng Cố lão phu nhân cùng chủ trì thương nghị pháp sự cho con
trai lại nhận được tin Thất tiểu thư ngã xuống sườn núi, bị trật chân,
được Bành gia thiếu gia cứu, Cố lão phu nhân vội vàng cùng chủ trì đem
thời gian định ra rồi lại vội vã dẫn người đi Tầm Phong các.
Mà trong Tầm Phong các, Cố Ngâm Nguyệt sắc mặt cực kém nhìn quỳ Hà Tâm
trên mặt đất còn Cố Ngâm Sương một bên trầm mặt cũng không nói chuyện,
Tư Kỳ phân phó Nhĩ Đông đi bưng nước nóng đến cho Ngâm Hoan lau chùi mặt và tay, đi loanh quanh một ngày trời trong rừng nhìn quan thì thấy
Ngâm Hoan rất chật vật.
Bành Mậu Lâm cùng Lục Trùng Nham chờ ở ngoài lầu các, Cố Ngâm Nguyệt thấy Ngâm Hoan cởi giầy, mắt cá chân sưng vù, vẻ mặt nàng liền không chịu nổi, "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Hà Tâm, ngươi không phải nói Thất tiểu thư đi Hạc Vọng đình gặp Văn
công tử, tại sao hôm nay nàng lại ngã xuống sườn núi."
"Hà
Tâm không biết Thất tiểu thư té xuống núi sườn núi, lúc Hà Tâm trở về
Thất tiểu thư còn hảo hảo tại đó." Hà Tâm ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngâm
Nguyệt, vẻ mặt chắc chắc, "Nếu là Thất tiểu thư té xuống núi sườn núi,
Hà Tâm làm sao có thể sẽ để Thất tiểu thư ở lại mà trực tiếp trở về."
"Đúng vậy Tam muội, Hà Tâm dầu gì là nha hoàn của muội, nếu nàng biết chuyện
Thất muội ngã xuống sườn núi nàng làm sao dám một mình trở lại chứ." Cố
Ngâm Sương thấy Hà Tâm nhìn sang, ôn nhu phân giải nhưng bên đầu kia lại truyền đến tiếng la nhỏ của Ngâm Hoan, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại một
chỗ đau đến rơi nước mắt.
Cố Ngâm Sương ngẩn ra, hai tay níu
lấy tay khăn trong tay không có lại tiếp tục nói, ngẩng đầu nhìn đến
bóng người lắc lư ngoài cửa sổ, thấp giọng nói với Cố Ngâm Nguyệt, "Tam
muội, tỷ đi ra ngoài một chút."
"Bên ngoài là biểu ca cùng
Lục thiếu gia, Nhị tỷ đi ra ngoài như vậy không tốt lắm đâu." Cố Ngâm
Nguyệt lập tức mở miệng nói, Cố Ngâm Sương trên mặt thoáng hiện lên một
cái lúng túng, vừa rồi bất quá mới định đứng dậy nay lại ngồi xuống,
"Tam muội nói rất đúng, là tỷ thiếu suy xét."
Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh trở lại, Hà Tâm quỳ trên mặt đất cũng nghĩ không thong lí do Thất tiểu thư lại ngã xuống sườn núi đi, còn được Bành thiếu gia
cứu, dùng coi trọng của tiểu thư đối với Bành thiếu gia, chỉ sợ chuyện
này cũng sẽ không tốt lắm.
Ngâm Hoan thấp giọng hô, từ góc độ kia nàng có thể tinh tường thấy gò má của Hà Tâm không ngừng ngẩng đầu
nhìn hai vị tiểu thư, trong đó nàng nhìn lướt đến mặt Cố Ngâm Sương còn
nhiều hơn so với Cố Ngâm Nguyệt, quả thật là nàng ta.
"Mậu Lâm huynh, huynh đi qua trước đi, muội đi tìm Đại ca rồi qua sau." Một đôi mắt của Lục Trùng Nham giống như là
dính tại trên người của Cố Ngâm Sương. Ngâm Hoan nhìn ở trong mắt cười
khinh thường, thật đúng là chó không đổi được bản tính, chính là so với
kiếp trước gặp phải hắn sớm hơn, hắn vừa thấy được Cố Ngâm Sương liền
nàng bị mê thần hồn điên đảo.
"Thất muội, muội không sao
chớ." Cố Ngâm Sương ngây ngốc lúng túng, cũng không thể trực tiếp rời
đi, ngồi vào bên cạnh Ngâm Hoan ân cần hỏi.
"Làm cho Nhị tỷ
thất vọng rồi, Ngâm Hoan không có việc gì đâu." Ngâm Hoan ngẩng đầu
hướng về phía nàng cười ngọt ngào, thay đổi thái độ nhu nhược vừa rồi.
Cố Ngâm Sương ngẩn ra, lập tức có chút bị thương, "Thất muội nói như vậy
là có ý gì, muội gặp chuyện không may chúng ta đều rất lo lắng, mặc dù
ngay từ đầu là có chút hiểu lầm muội."
"Nếu là Nhị tỷ thật sự tin tưởng Ngâm Hoan làm người như thế nào, thì làm sao tỷ lại tin lời
Hà Tâm nói." Ngâm Hoan hướng phía Lục Trùng Nham nhìn thoáng qua, quả
thật thấy được đáy mắt hắn đau lòng, khi dễ cô gái hắn ngưỡng mộ, hắn
nhất định cảm thấy Cố gia Nhị tiểu thư đáng thương cực kỳ, quan tâm muội muội còn bị nàng trào phúng.
"Thất muội làm người như thế
nào Nhị tỷ đương nhiên tin tưởng, Thất muội không nên hiểu lầm, tỷ cũng
không có tin lời nói của Hà Tâm, muội nghỉ ngơi thật tốt, sau này mới có thể hồi phủ." Cố Ngâm Sương thấy nàng bộ dáng không có chút nào yếu
thế, mang trên mặt xẹt một tia lo lắng đứng dậy rời đi.
Lục
Trùng Nham cùng đi ra ngoài vô cùng mau, Ngâm Hoan tựa vào trên ghế,
cười có chút sầu thảm, còn nhớ thương cái gì đây, nàng vốn không ôm hi
vọng gì như kiếp trước của nàng, nàng thay đổi nhưng tất cả mọi người
không thay đổi. Lục Trùng Nham vẫn là Lục Trùng Nham, hắn vừa thấy được
Cố Ngâm Sương liền mê luyến nàng, nguyện ý vì Cố Ngâm Sương làm rất
nhiều chuyện nhưng kiếp nầy hắn muốn ôm mỹ nhân này về, có thể phải tốn
không ít công phu a...
Cố Ngâm Nguyệt tâm tình khôi phục rất
nhanh, cùng Bành Mậu Lâm nán lại một hồi, nàng liền đem chuyện Hà Tâm
quên ở sau đầu, chỉ là ánh mắt của nàng khi nhìn Ngâm Hoan nhiều hơn một tia địch ý, nàng vốn nghe được một số tỷ muội khi nói chuyện có nhắc
tới, Cố tiểu thư chỉ có thể cùng Bành thiếu gia a.
Ngâm Hoan
cũng không ngại nàng như thế, nam tử như Bành Mậu Lâm vậy, cuối cùng vẫn làm cho phần lớn cô gái thương tâm, nếu đã thương tâm nhiều người như
vậy, nàng cần gì phải đi chen lấn thêm.