Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 43 : Ngâm Nguyệt bị thương
Ngày đăng: 11:53 30/04/20
Cố Ngâm Nguyệt cũng
phát hiện bọn họ, lúc nhìn thấy Bành Mậu Lâm đứng bên cạnh Cố Ngâm
Sương, thần sắc có chút suy sụp nhưng sau đó lập tức vui vẻ đi về hướng
bọn họ, "Biểu ca, thì ra là biểu ca cũng ở đây đây."
"Ta cũng vừa tới, trên đường thì gặp được Cố nhị tiểu thư." Bành Mậu Lâm cười
nói, lập tức đem Lục Trùng Nham đẩy đi ra, "Lục huynh còn nói tại sao
chỉ thấy Cố nhị tiểu thư mà không thấy muội đâu."
"Lúc nãy
muội còn nói chuyện với Nhị tỷ khi quay người lại người đã không thấy
tăm hơi, thì ra là ở một chỗ với các huynh." Cố Ngâm Nguyệt liếc nhìn Cố Ngâm Sương, phảng phất như chỉ trích nàng tự ý rời đi.
"Vừa
rồi có nhiều người chen lấn quá, muội tìm Ngâm Nguyệt hoài mà không
thấy." Cố Ngâm Sương phảng phất như không thấy được ánh mắt của nàng,
thân mật khoác lên tay của nàng, có nhiều người ở đây Cố Ngâm Nguyệt sẽ
không dám hất tay nàng ra.
"Mọi người tập trung đầy đủ rồi,
chúng ta vô bên trong xem kịch đi." Cố Dật Tín hiểu rõ tiểu tính tình
của muội muội mình, hiện tại nàng nhịn nhưng không biết tương lai sẽ
bùng phát lúc nào bèn nhanh chóng mời đến mọi người đi vào trong.
Tô Khiêm Mặc thật vất vả mới đuổi kịp Ngâm Hoan, thấy nàng nhìn qua hướng bọn người Bành Mậu Lâm, hỏi, "Ngươi thích hắn?"
Ngâm Hoan quay đầu lại nhìn hắn, có chút không hiểu hỏi lại, "Ta thích ai?"
"Ngươi không phải vẫn nhìn theo hắn sao, muội muội ta cũng thích hắn, thực
không hiểu được tại sao nhiều người thích hắn như vậy." Tô Khiêm Mặc
thoáng khinh bỉ Bành Mậu Lâm chỉ là một cái túi hoa, là nam nhân thì nên mạnh mẽ đàn ông, thực không hiểu được cô muội muội trong nhà mình hâm
mộ hắn cái gì a.
"Nhìn hắn liền thích hắn sao, tại đó cũng có không ít người mà." Ngâm Hoan thấy hắn kháng cự như thế bèn trêu chọc
hắn, nói, "Tại sao ta lại có cảm giác là ngươi đang đố kị hắn, đố kị vì
hắn được hoan nghênh hơn ngươi."
"Ta đố kỵ hắn?" Tô Khiêm Mặc tăng giọng lên, những người đứng bên cạnh đều nhìn lại, lúc này hắn mới hạ thấp giọng nói , "Ta đố kị hắn làm gì, ta mới không cần nhiều người
yêu thích."
Ngâm Hoan chỉ cười mà không
Cố Ngâm Nguyệt nheo mắt lại, khóe miệng giương cao, với thân phận của nàng cũng muốn lấy được cái liếc mắt của biểu ca sao.
"A đúng rồi Tam tỷ, vừa rồi trong đám người muội còn thấy được Hà Tâm đấy, không biết có phải là hoa mắt hay không, lúc muội đuổi theo thì không
gặp nàng mà lại gặp được bọn Nhị tỷ." Ngâm Hoan giống như là nghĩ tới
điều gì đột nhiên mở miệng, "Mặc dù đã lâu không gặp, bất quá có lẽ muội không nhớ sai hình dáng của nàng ta đâu, vừa rồi lúc đỡ tỷ trở lại muội có thoáng thấy qua nàng."
"Nàng không phải rời Lâm An rồi
sao, chắc ngươi hoa mắt rồi, tại sao nàng ta ở đây được chứ." Cố Ngâm
Nguyệt không tin, Hà Tâm bởi vì phạm lỗi nên khi bị đuổi ra Cố phủ chỉ
được cấp năm lượng bạc, trong nhà còn có ca ca em trai làm sao sống nổi ở Lâm An này chứ.
"Không có nhìn lầm đâu tỷ, nàng mặc một thân y phục hoa nhỏ, đi rất vội vàng, lần trước Thanh Nha tỷ tỷ thay muội
xuất phủ mua đồ cũng đã từng gặp nàng ta một lần, muội cũng nói nàng
nhìn lầm rồi, nhưng hôm nay quả thật là nàng ta." Ngâm Hoan nhìn ánh mắt của nàng, tiếp tục nói, "Thanh Nha tỷ tỷ còn đi theo nàng một đoạn
đường, phát hiện nàng vào một cái tiểu biệt viện thoải mái giống như nhà nàng ta vậy, tại Lâm An thành mà mua một cái biệt viện như vậy nhất
định tốn không ít tiền đi."
Ngâm Hoan tò mò hỏi, Cố Ngâm
Nguyệt mặc dù không hiểu lắm giá cả nhà đất, nhưng với điều kiện của Hà
Tâm làm sao mua nổi cái biệt viện đó.
"Hà Tâm thật sự là lợi hại nói
không chừng nàng gặp được người hảo tâm cũng sống tốt như vậy thì sao,
nói không chừng ca ca em trai đều đến thành Lâm An rồi đây." Ngâm Hoan
nói như vô tình, ngẫu nhiên nhìn vẻ mặt Cố Ngâm Nguyệt một chút.
"Là Thất muội nhìn lầm rồi, Hà Tâm là ta phái người đưa về quê mà." Cố Ngâm Nguyệt cúi mặt nói, Ngâm Hoan nhìn không rõ thần sắc của nàng nhưng hai bàn tay đặt phía dưới đầu gối lại nắm chặt đã tiết lộ tâm tình của
nàng.
Ngâm Hoan cười cười, "Kia có lẽ là
muội nhìn lầm không chừng." Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, Cố
Ngâm Nguyệt bởi vì tổn thương cánh tay không thể tiếp tục đi chơi cho
nên một lúc sau bọn họ trở về Cố gia.
Dọc
theo đường đi không khí có vẻ có chút ngột ngạt, ngược lại Ngâm Hoan
cùng Cố Ngâm Họa ngồi chung một chiếc xe ngựa hàn huyên một hồi, trở lại Cố phủ mỗi người đều tự trở về biệt viện nghỉ ngơi, mà ở trên đường về
nhà Bành Mậu Lâm lại có vẻ như có tâm sự nặng nề, trong tay cầm một cái
khăn tay được thêu tinh tế đầy dụng công.