Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 42 :
Ngày đăng: 11:53 30/04/20
Tứ thẩm đã không có
động tĩnh gì, chúng ta còn giữ mấy cái này có ích gì." Nhìn ngọn lửa
tham lam nuốt hết tờ giấy, Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn Thanh Nha, vẻ mặt
bình tĩnh nói, "Thanh Nha tỷ tỷ, muội biết rõ tỷ theo Tứ thẩm không ít
thời gian, chuyện này tỷ tham gia cũng không ít, nhưng hôm nay Tứ thẩm
đã dàn xếp ổn thoả, cho dù tỷ bất bình thay thẩm ấy cũng không có cách
nào thay đổi a."
"Chúng ta chỉ có thể bao nhiêu thôi sao."
Ngâm Hoan cầm lấy bình trà đổ vào giữa chậu lửa, Xèo một tiếng, tàn
giấy chưa cháy hết hoà thành một cùng nước trà, nếu chỉ một chuyện này
mà khiến cho Tiền di nương không thể xoay người thì nàng đã làm rồi.
Nhưng Tiền di nương cũng không phải là người lương thiện gì, nếu nàng ta phát hiện ra thì sẵn sàng ngói ngọc cùng vỡ. (Tức là hai bên đều chịu
thiệt)
Chuyện Thất thiếu gia chỉ xôn xao được một thời gian,
giống như phù dung sớm nở tối tàn cuối cùng chìm xuống theo thời gian,
không khí náo nhiệt dần dần thay thế không khí bi thương, ngày hội lồng
đèn ngày mười lăm sắp đến.
Thanh Nha đặc
biệt mặc cho Ngâm Hoan áo khoát màu tím nhạt, ống tay áo màu trắng lông
xù phối hợp với trang sức hình tròn trên đầu, hết sức xinh đẹp, "Lát nữa Đại thiếu gia sẽ tới gọi tiểu thư."
Ngâm
Hoan được Mộc thị cho phép đi theo bọn Cố Dật Tín cùng đi hội đèn lồng
chơi, vì để tránh trùng màu áo với Cố Ngâm Nguyệt, nàng mới chọn màu tím này. Ngày hội đèn lồng mười lăm này có rất nhiều người tham gia vì để
an tâm Chu thị để cho bọn Thanh Nha đi theo nàng.
Trời bắt đầu tối, trong hành lang Cố phủ đã bắt đầu lên đèn, xe ngựa chạy
một lúc liền đã tới Nam thị, lúc này đầu phố đã treo thông báo không cho xe ngựa chạy vào phố này.
Đoàn người xuống xe ngựa, Cố Ngâm Họa đứng sau lưng Ngâm Hoan kinh ngạc hô to một tiếng. Trên đường cái lầu hai của nhà nào cũng treo đèn lồng màu đỏ, đèn lồng
màu đỏ cùng màu đen của đêm hoàn toàn đối lập, ngoài ra trên dây thừng
treo đèn còn treo những quả banh nhiều màu khác hoà cùng màu đỏ của đèn
lồng khiến con đường bừng sáng như ban ngày.
người có da mặt dầy không phải bình thường này, muốn làm ngơ cũng không
được, Ngâm Hoan nhìn cái người cười tươi như hoa kia, bất đắc dĩ nghĩ
nghĩ nàng chọc tới hắn lúc nào đâu a.
Tô Khiêm Mặc thấy nàng chậm chạp chưa đi, thúc giục, "Ngươi tại sao còn chưa đi, hí kịch bên kia sắp bắt đầu rồi kìa."
Trong tầm mắt Ngâm Hoan thoáng hiện lên một bóng lưng quen thuộc rất nhanh
biến mất trong đám người, không đợi Tô Khiêm Mặc nói tiếp, Ngâm Hoan
liền từ bên cạnh hắn đuổi theo bong lưng người kia.
Hà Tâm, tại sao nàng ta lại ở chỗ này.
Thân ảnh kia đi quá nhanh, Ngâm Hoan đuổi theo không kịp, chạy theo lưng
nàng Tô Khiêm Mặc không thể giải thích được lí do nàng đột ngột chạy như vậy.
Chờ Ngâm Hoan đuổi gần tới khu sân
khấu, đã không thấy bóng dáng Hà Tâm đâu nữa, trong đám người phần lớn
có màu sắc quần áo giống nhau như vầy rất khó phân biệt.
"Thất muội, muội cũng tới đây sao." Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng gọi, xuất hiện trong tầm mắt nàng là Cố Ngâm Sương cùng Lục Trùng Nham, còn Bành Mậu Lâm ở một chỗ gần đó đang xem tạp kĩ.
Bành thiếu gia ở đây mà Tam tỷ không có ở đây, Ngâm Hoan người đang cười
thực vui vẻ Cố Ngâm Sương, trên mặt liền xuất hiện nụ cười ngọt ngào,
"Hoá ra là Nhị tỷ, không phải tỷ đi cùng Tam tỷ sao, sao chỉ có mình tỷ ở đây."
Trên mặt Cố Ngâm Sương không có tia dị sắc nào, "Tỷ
cùng Ngâm Nguyệt lạc nhau cho nên mới vô tình gặp được Bành thiếu gia
cùng Lục thiếu gia."
Chỉ là vô tình gặp gỡ sao, Ngâm Hoan
ngẫu nhiên liếc nhanh giữa Bành Mậu Lâm và Cố Ngâm Sương, mà ánh mắt của Lục thiếu gia lại chằm chằm vào Cố Ngâm Sương.
Ngâm Hoan
giương mắt nhìn bốn phía một vòng, khi thấy được bóng dáng màu xanh ngọc xuất hiện gần đó , Ngâm Hoan khóe miệng khẽ giơ lên, đột nhiên hô to
một tiếng, "Tam tỷ, chúng ta ở chỗ này nè, mau tới đây ~ "