Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 47 : Mộc thị ngã bệnh

Ngày đăng: 11:53 30/04/20


Trong Tử Kinh viện Ngâm Hoan ngồi trên ghế ở thư phòng, thân thể có chút nhỏ, cầm bút viết theo bảng chữ mẫu, viết hơn nửa canh giờ mới dừng lại,

đứng một bên coi chừng chính là nha hoàn mà Mộc thị mới cho nàng Tập

Noãn.



"Tập Noãn, thay ta đem kia cái ghế

bưng lại đây." Ngâm Hoan chỉ vào cái giá sách kia, đứng trên ghé, tại

góc đằng sau giá sách nàng phát hiện ra một cái hợp lớn.



Đó là ngẫu nhiên có một lần Ngâm Hoan lúc tìm sách thấy được, vị trí lại

rất cao, cái hộp này đã bị phủ một tầng bụi mỏng manh, thật vất vả nàng

mới lấy được cái hộp xuống, Tập Noãn vội vàng tiếp nhận cái hộp đặt lên

bàn cho nàng.



Ngâm Hoan nhẹ nhàng cầm lấy

khăn lau chùi cái hộp, nó có màu đen nhánh mà phía trên còn có khắc hoa

văn, khoá bên dưới đã cũ, có chút rỉ sét



Ngâm Hoan mò thấy vài chữ góc bên trái phía dưới cái hộp, hình như là dùng đao khắc lên không được tinh tế.



Đẩy ra chốt khoá ra, Ngâm Hoan mở hộp ra, một mùi nấm mốc nhẹ nhàng bay ra, phất phất tay Ngâm Hoan nhìn hộp thư kia đột nhiên trong lòng có cảm

giác kỳ diệu.



Trong hộp này có bốn năm hộp khác bên trong chứ những bức thư được xếp chỉnh tề, một bên còn lại là chứa hà bao, các

vật này nọ, Ngâm Hoan nhìn những bức thư kia không bức nào không phải

lối chữ khải của Cố Vũ Lang, những chữ viết kia rất quen thuộc.



Ngâm Hoan rút ra một phong thơ trong đó, nhìn bức thư một chút, nàng cũng

không đọc hết nội dung của bức thư liền đem trả lại chỗ cũ, cái hộp này

để ở chỗ này lâu như vậy mà chưa bị động tới, xem ra ngay cả mẫu thân

cũng không biết phụ thân liên tục cất giữ những thứ này.



Những thứ hà bao kia có mới có cũ, cái cũ nhất giống như đã tồn tại vài chục

năm rồi, trong cái hộp lớn này là chất chứa những năm tháng, vật chứng

tình yêu, lúc gặp gỡ ban đầu những những kỷ niệm mà chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được.



Ngâm Hoan mở ra một cái hộp gấm, bên trong rõ ràng là một viên hạt châu hồng phấn, so với tròng mắt còn lớn hơn

nhiều mà bên cạnh là một phong thơ. Đó là mười mấy năm trước để dành

tặng cho nàng khi nàng sinh hài tử đầu tiên của bọn họ, mấy hộp gấm còn

lại cũng giống vậy đều đã được chuẩn bị từ nhiều năm trước, Ngâm Hoan

xem mà có chút kinh ngạc.



Là vì hài tử chết non, những vật

này phụ thân mới không đem tặng cho mẫu thân sao, phụ thân thật là có

tâm, đã chuẩn bị từ sớm như vậy nhưng lại không thể đưa cho nàng ấy.

Ngâm Hoan khẽ thở dài một hơi, nàng không còn là hài tử tám tuổi, mà

trong quá khứ hai mươi mấy năm của nàng, nàng cũng chưa từng cảm nhận

được tình yêu như vậy. Tình cảm tốt đẹp như vậy lão Thiên gia sao ngài

lại nỡ cướp đi a.



"Tập Noãn, đem cái này đặt lại chỗ cũ."

Ngâm Hoan khép cái hộp lại, lúc ra khỏi thư phòng đã là buổi trưa, Ngâm

Hoan trở lại phòng Nhĩ Đông đã mang lồng cơm đến.



"Tiểu thư,

vừa rồi nô tỳ đi phòng bếp, hộp cơm trong nhà phu nhân vẫn chưa có người nào đi lấy, chẳng lẽ phu nhân không ở trong phủ sao." Bày biện thức ăn

xong, Nhĩ Đông thu hồi cái hộp để ở một bên, đưa đũa cho Ngâm Hoan, "Cày bừa vụ xuân bận rộn như vậy, phu nhân năm nào cũng vất vả như vậy hết."



"Đã hai ngày rồi mà tại sao mẫu thân còn chưa trở về." Ngâm Hoan nhớ rõ

ngày mẫu thân rời đi kia thời tiết thật âm u, nhìn giống như là trời

muốn mưa to. Cố phủ hôm nay không còn như xưa nữa, một phủ lớn như vậy,

dựa vào bổng lộc của Cố quốc công căn bản không đủ, những gia nghiệp kia của Cố gia, bất luận là cửa hàng hay là thôn trang, chỉ cần thu hoạch

không tốt thì đều có ảnh hưởng không nhỏ đến Cố phủ, những chuyện này

đều là do mẫu thân một tay quản thúc.




Ngâm Hoan nghĩ tới những lá thư

của phụ thân trong hộp gỗ kia, nếu phụ thân còn sống ông cũng tuyệt đối

sẽ không để mẫu thân chịu ủy khuất.



"Đại lang." Mộc thị đột

nhiên lúc lắc đầu một cái, trong miệng lầm bầm tên của Cố Vũ Lang, Ngâm

Hoan đột nhiên hiểu vì sao nàng luôn bận rộn không chịu dừng lại, bởi vì chỉ có thời điểm bận rộn nàng mới không có nhàn rỗi mà nhớ tới phụ

thân.



Trần đại phu tới rất nhanh, vì để tránh cho người khác

chú ý, trong phòng bây giờ chỉ thắp một chiếc đèn, Tư Kỳ cũng đi lên cầm lấy áo khoác phủ thêm cho Ngâm Hoan, Ngâm Hoan nằm sấp ở bên giường

hỏi, "Trần đại phu, mẫu thân ta như thế nào?"



"Đại phu nhân

đã bị phong hàn vài ngày, chỉ là ráng chống đỡ, hôm nay không chịu nổi

mới phát ra, sốt đến ngủ mê man rồi." Trần đại phu châm cứu cho Mộc thị, cơn sốt kia nhất thời nửa khắc còn chưa có lui.



"Trần đại

phu, xin ngài mở hai đơn thuốc, một đơn là cảm mạo, đau đầu và có chút

ho khan, một đơn là thuốc mẫu thân cần dùng." Ngâm Hoan thấy Trần đại

phu đi viết phương thuốc đột nhiên mở miệng nói.



"Còn có, nếu là lão phu nhân hay bất kì người nào trong phủ muốn hỏi, ngài chỉ nói

mẫu thân chỉ là lây nhiễm phong hàn. Trong phủ này mẫu thân ta phụ trách quản lý sự việc lớn nhỏ, nếu mọi người đều biết chuyện này, nhất định

lòng người bàng hoàng, về phần lão phu nhân, nàng tuổi tác đã cao, cũng

không chịu nổi kinh hãi." Ngâm Hoan từ trong tay Tư Kỳ cầm lấy một thỏi

bạc đặt ở trong tay Trần đại phu, "Trần đại phu đi suốt đêm cũng thực

khổ cực, chút bạc kính mong ngài nhận lấy, xin đừng từ chối a."



Trần đại phu nhìn bạc trong tay có chút do dự, nói trắng ra hắn cũng là kiếm miếng cơm ăn tại Cố phủ này, nơi này cho bạc nhiều, nếu làm như vậy,

đến lúc đó Cố lão phu nhân bất mãn, chính mình chẳng phải khó giữ chén

cơm sao.



"Trần đại phu yên tâm, nếu rời Cố phủ, Mộc phủ ở Huệ An thành tuyệt đối thu nhân ngài, Cố Ngâm Hoan ta bảo đảm cho ngài!"

Ngâm Hoan giờ phút này giống như một cô gái trưởng thành, khi nói chuyện tuyệt không cho phép người khác kháng cự, trong nháy mắt Tư Kỳ thậm chí cảm thấy có bong dáng của phu nhân đâu đây.



"Thất tiểu thư nói quá lời, lão phu sẽ khai phương thuốc theo lời ngài." Trần đại phu vừa nói vừa vung bút rất nhanh viết xong phương thuốc, thuốc

này cũng không giữ lâu, nàng lại lần nữa hỏi, "Trần đại phu, hôm nay

chưa kịp uống thuốc, có biện pháp nào có thể hạ sốt cho mẫu thân không."



Trần đại phu từ trong rương thuốc lấy ra một cái bình nhỏ, "Cái này có thể

tạm thời áp chế một chút, nhưng với tình trạng hiện tại của Đại phu nhân nhiều nhất chỉ có thể dùng hai viên, ngày mai nhất định phải đi lấy

thuốc."



"Tư Kỳ tỷ tỷ, tiễn Trần đại phu đi

về." Ngâm Hoan siết chặt cái bình kia, bưng chén nước qua, đem thuốc

nghiền nát ở trong nước ấm, từng muỗng từng muỗng từ từ đút cho Mộc thị

nuốt xuống.



Đứng ở một bên Như Họa chợt

phát hiện mình không xen tay vô chuyện gì được, Thất tiểu thư nho nhỏ

này chuyện gì cũng làm tốt, mắt thấy nàng đã uy tốt thuốc, Như Họa mới

giật mình đi đến, gấp rút từ trong tay nàng tiếp nhận cái chén, "Tiểu

thư, trời gần sang rồi, ngài mau đi nghỉ một chút, chỗ này có bọn nô tỳ

rồi."



"Như Họa tỷ tỷ, phương thuốc nhẹ này

đợi trời gần sang cho người đi đến phòng thuốc của Cố phủ, lấy mấy loại

thuốc bột, thuốc phấn còn đơn thuốc kia thì gấp rút cho người ra ngoài

hốt thuốc sẵn tiện cầm theo sổ sách để có lí do mà nói." Ngâm Hoan không có một chút bối rối nào, mẫu thân ngã bệnh lần này trong phủ sẽ có thật nhiều chuyện đây, chỉ có thể mong đợi mẫu thân sớm đi tỉnh lại thôi...