Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 48 : Chăm sóc Mộc thị

Ngày đăng: 11:53 30/04/20


Ngâm Hoan canh giữ ở trước giường Mộc thị, cho đến hừng đông cũng chưa thấy

nàng tỉnh lại, Thanh Nha đi phòng thuốc Cố gia bốc thuốc cảm mạo, còn từ sáng sớm Tư Kỳ liền đi ra bên ngoài phủ. Trong Tử Kinh viện một ngày

mới bắt đầu rồi, ngày thường Mộc thị là một chủ tử tốt, Ngâm Hoan không

sợ có người lắm mồm đi ra ngoài nói lung tung, biết rõ tình huống của

Mộc thị đều là những nha hoàn có thể tín nhiệm.



"Tiểu thư, hôm nay phu nhân hạ sốt không ít." Như Họa lại lần nữa thay khăn

đắp trán cho Mộc thị, thời tiết này không có băng chỉ có thể thay khăn

bằng nước lạnh.



"Có hạ là tốt rồi." Ngâm

Hoan lo lắng nhìn nàng, ngay cả nàng đều nhận thấy thân thể mẫu thân khó chịu, cho dù nói bệnh không nặng, khẳng định Cố lão phu nhân là không

tin, biểu hiện của bệnh phong hàn không nhẹ, nhưng trong phủ có nhiều

việc nhất định là không thể để cho các nàng biết rõ mẫu thân bệnh không

thể rời giường làm việc được.



Trong phòng bếp nhỏ Đại Mã nương

đang nấu một bát thuốc nhưng dùng hai cái bếp lò, Thanh Nha trông thuốc, đó là đơn thuốc cảm mạo bình thường.



Đến

xế chiều, Cố lão phu nhân phái người đến ân cần thăm hỏi, còn mang theo

thuốc đến, Như Họa tự mình tiếp đãi vị ma ma kia, "Làm phiền Hỉ ma ma tự mình đi đến, phu nhân trong phòng xem sổ sách, mới vừa uống thuốc nên

có chút buồn ngủ, mấy ngày nay không thể thỉnh an lão phu nhân, nếu lây

bệnh cho lão phu nhân thì không tốt, đầu xuân năm nay nhiều người bị cảm mạo quá."



"Đại phu nhân nên chú ý thân thể nhiều a." Hỉ mẹ vừa nói vừa nhìn vào bên trong thì thấy trong nội thất

có bong người ngồi, nhìn phía bốn phía một vòng, "Tư Kỳ cô nương đâu,

sao không nhìn thấy nàng."



"Tư Kỳ sáng sớm

đã đi cửa hang rồi, hôm trước phu nhân vội vàng trở lại, ma ma cũng

biết, hôm nay phu nhân thân thể không thoải mái, cũng không thích hợp đi khắp nơi, những chuyện chạy vặt này để cho bọn nha hoàn chúng ta làm

được rồi." Như Họa mang trà cho Hỉ ma ma, "Ma ma có chuyện gì cần nói

với phu nhân sao, ma ma làm phiền đợi một chút, phu nhân xem sổ sách

xong sẽ ra liền.."



"Không cần, Đại phu nhân bận rộn như vậy nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, cũng không có chuyện gì, chỉ là lão phu nhân lo lắng muốn ma ma ta hỏi thăm nàng thôi." Hỉ mẹ từ chối, như có điều suy nghĩ mà rời đi.



Như
Qua giờ lên đèn, Tư Kỳ nghe bên trong không có thanh âm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra phát

hiện Ngâm Hoan cầm hạt châu trong tay ngủ thiếp đi.



Tư Kỳ lấy ra hạt châu từ trong tay nàng cất kỹ, ôm nàng đến giường bên

cách vách nằm xuống, Ngâm Hoan còn sít sao níu lấy y phục của nàng kêu

mẫu thân, Tư Kỳ len lén lau nước mắt, nàng cần phải cảm thấy cao hứng

thay phu nhân, tiểu thư là thật lòng đối với phu nhân, phu nhân thương

yêu nàng thật đáng a.



Ngâm Hoan một đêm này ngủ vô cùng không ngon, trong mộng xuất hiện rất nhiều gương mặt quen

thuộc lẫn xa lạ, đồng loạt nhìn mình, vô số cái miệng không ngừng nói

với nàng nhưng nàng cái gì đều nghe không rõ, cũng không thể bịt tai

lại, trong đó còn những người trong phủ tướng quân ở kiếp trước, mỗi

người đều trào phúng nhìn nàng, thậm chí mỗi người đều không ngừng cắn

xé y phục trên người nàng, nàng không ngừng lui về phía sau nhưng các

nàng không ngừng tiến lại gần, dưới thân nàng là bụi gai, hai chân hai

tay tất cả đều là máu.



Mắt thấy không có

đường lui, đằng sau nàng chính là vách núi, các nàng đột nhiên bất động

tản ra ngoài, bóng dáng Cố Ngâm Sương đột nhiên xuất hiện, nàng từ trên

cao nhìn xuống Ngâm Hoan, khóe miệng cười tươi như đâm vào mắt của nàng, Ngâm Hoan thấy miệng nàng hết khép rồi mở, nhưng không biết nàng nói

cái gì, giống như lúc trước nàng ở núi giả thấy Cố Ngâm Sương đứng ở

thượng đình, cũng không rõ nàng đang nói cái gì.



Ngâm Hoan nhìn nàng đi lại gần mà chính mình lại không thể động đậy, Cố Ngâm Sương cười vô cùng rực rỡ, không hề giống bộ dáng dịu dàng ngày thường, khuôn mặt dữ tợn, nàng hung hăng đẩy chính mình một cái, Ngâm Hoan cảm

giác được chính mình bay lên, mất trọng tâm, thân thể không ngừng rơi

xuống,trước mắt nàng chỉ là những đám mây, nàng không nắm được cái gì,

nàng không muốn chết, nàng không thể chết được!



"Tiểu thư, ngài tỉnh, mau tỉnh lại." Đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc.



"A ~~" Ngâm Hoan đột nhiên mở mắt, mồ hôi đầm đìa nằm ở trên giường, trước mặt là khuôn mặt lo lắng của Thanh Nha, "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"



Ngâm Hoan khó khăn nuốt một ngụm nước, tay run run lau mồ hôi trên mặt, không ngừng thở phì phò.



Mộng này, quá chân thật đi.