Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 49 : M mưu đoạt quyền quản gia

Ngày đăng: 11:53 30/04/20


"Tiểu thư, có

phải ngài thấy ác mộng hay không?" Thanh Nha vặn khô khăn gấm cho nàng

lau mồ hôi, ngay cả sau lưng cũng ướt nhẹp, trong phòng cũng không có

quá nóng sao lại chảy mồ hôi thành như vầy.



Thật lâu sau Ngâm Hoan mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, đã trời hừng sáng, "Mẫu thân thế nào rồi."



"Phu nhân đã hạ sốt, rất nhanh sẽ tỉnh lại." Thanh Nha đỡ nàng dậy, Ngâm Hoan tựa ở trong ngực của nàng, vẫn còn chút sợ hãi.



Sáng sớm sẽ có ma ma quản sự đến đây xin chỉ thị, đều dùng cách nhờ Như Hoa

truyền đến nội thất, Ngâm Hoan có thể giải quyết thì giải quyết, không

thể giải quyết thì tạm thời gác lại. Người trong phủ cả ngày hôm qua

cũng không thấy đại phu nhân, bắt đầu cảm thấy kì quái, cho dù là phong

hàn cũng không giống vậy. Mà trogn Tử Kinh viện một giọt nước không lọt, không thăm dò được cái gì, chỉ có thể suy đoán phu nhân có phải là mắc

bệnh truyền nhiễm rồi không.



Mà trong sân Cố lão phu nhân, Cố Vũ Trị cùng nhị phu nhân Nghiêm thị ngồi ở chỗ kia nói.



"Mẫu thân, nếu đại tẩu thân thể không thoải mái thì chuyện lớn nhỏ trong nhà để A Tuệ tiếp nhận đi, A Tuệ gả qua đây nhiều năm rồi, mẫu thân ngài

cũng nhìn thấy hết rồi, bây giờ nên cho nàng quản gia thôi." Cố Vũ Trị

yêu cầu Cố lão phu nhân lên tiếng, đem này ấn chưởng nhà Cố gia giao cho phu nhân mình, thay đại tẩu đã ngã bệnh quản lý Cố phủ.



"Đúng vậy mẫu thân, chờ đến khi đại tẩu khỏi bệnh thì con trả lại cho tẩu ấy, hôm nay tẩu ấy mệt mỏi như vậy mà còn làm việc thì đến khi nào mới

khỏi, đến lúc đó Mộc gia bên kia nói chúng ta không phải thì sao." Cố

lão phu nhân liếc nhanh Nghiêm thị, giọng nói có chút cứng nhắc, "Mộc

gia có thể nói gì chúng ta, Vãn Đình là nàng dâu Cố phủ!"



Nghiêm thị ấp úng cúi thấp đầu, Cố Vũ Trị tiếp tục nói, "Mẫu thân, kỳ thật con đã sớm muốn nói, Đại ca đã đi, đúng là Cố gia nợ đại tẩu, nhưng dù sao

nàng họ Mộc không họ phải Cố, cũng không sinh được một đứa con nào, nói

không dễ nghe, tương lai đại tẩu chết, cái nhà này chẳng phải cũng là

giao cho vợ Dật Tín sao. Tương lai Dật Tín cưới vợ, nhưng thấy trong nhà không phải mẹ chồng nàng làm chủ thì nàng nghĩ Cố gia chúng ta như thế nào đây."



"Ngươi nói bậy cái gì đó, đại

tẩu ngươi chịu khổ vì Cố gia nhìu năm như vậy, ngươi dám nói một câu

không phải người nhà liền gạt bỏ công lao của nàng sao." Cố lão phu nhân tức giận quát lớn.



"Nương a, hiện tại con

không phải là muốn đoạt quyền quản gia của đại tẩu, đại tẩu không phải

là bị bệnh sao, nhiều việc vậy làm sao nổi, ý con là đại tẩu chia bớt

công việc cho A Tuệ, cùng A Tuệ trông nom sự vụ trong phủ, như vậy còn

có thể giảm bớt gánh nặng cho đại tẩu. Vả lại hiện nay bên ngoài còn

nói tại sao Cố gia không phải do Cố quốc công phu nhân chưởng nhà, Ngâm
Tựa hồ là bị hành độngkhông gõ cửa mà xông vào của Nghiêm thị làm cho bị doạ

sợ, Mộc thị xoay người lại nhìn Nghiêm thị, khóe môi cười ung dung, "Nhị đệ muội, muội vội vã tiến đến như vậy, có chuyện gì gấp gáp vậy?"



Nghiêm thị trên mặt tràn đầy vẻ không tin, tay đỡ khung cửa không hề cử động,

bên ngoài Cố Vũ Trị nghe được âm thanh của Mộc thị cũng không tin, đi

vào nội thất vừa nhìn thì thấy người nọ ngồi đó chứ không phải nằm trên

giường.



"Nhị đệ Nhị đệ muội, các ngươi đứng đó là có ý gì!" Mộc thị thấy bọn họ vẫn đứng ở đó kinh ngạc thật lâu mà không nói gì, sắc mặt nàng liền trầm xuống "Nếu là không có chuyện

trọng yếu gì để nói, kính xin hai người đi ra ngoài trước, ta liền đi ra sau."



Nghiêm thị kinh ngạc đóng cửa lại,

còn cảm thấy là nhìn lầm rồi, rõ ràng lúc trước nói người đó đã hôn mê

tại giường, như thế nào hiện tại người đã tỉnh, tinh thần vẫn tốt như

vậy!



Tay của Ngâm Hoan đã sớm đổ mồ hôi, nàng cúi đầu thu lại

kinh hoàng mới vừa rồi, ngẩng đầu nói với Cố lão phu nhân, "Mẫu thân mấy ngày nay không tự chăm sóc sức khoẻ cho tốt, biết tổ mẫu tới cho nên

càng tốt thời gian chuẩn bị, tổ mẫu đừng trách mẫu thân nha."



"Không có việc gì là tốt rồi, chờ một lát cũng không sao." Cố lão phu nhân vỗ

vỗ tay Ngâm Hoan. Ngâm Hoan vốn ngồi cạnh bà, vừa rồi thân thể của nàng

cứng ngắc, bà làm sao không cảm giác được.



Tư kỳ vội đóng cửa nội thất lại, bút vẽ mi trong tay cũng rớt xuống đất ,

Tư Kỳ đứng sau lưng vội vàng vịn lấy nàng, lúc tiểu thư ra ngoài tiếp Cố lão phu nhân, phu nhân đã tỉnh lại. Do sốt cao lâu nên người không có

sức, đứng lên có chút khó khăn, Mộc thị sai Tư Kỳ thay cho mình một y

phục màu sắc rực rỡ, ngồi trước bàn trang điểm để dùng son phấn che lấp

đi vẻ mệt mỏi sau khi sốt cao.



"Tiếp tục, chỉ sợ bên ngoài

chờ sốt ruột." Mộc thị cầm lấy son giấy mím nhẹ môi lại, lại thoa lên

một chút mật hoa, làm cho đôi môi không chút huyết sắc có chút tinh

thần, Tư Kỳ vẽ mi lại cho nàng, thoa má hồng cho gò má, vấn sơ lại đầu

tóc, lúc này mới đỡ nàng đứng dậy đi ra ngoài.



Đến cửa Mộc

thị tránh khỏi tay Tư Kỳ, tự mình mở cửa, thấy Cố lão phu nhân ngồi ở

đó, mỉm cười vui vẻ, hô, "Mẫu thân, Nhị đệ, Nhị đệ muội, có thể cho mọi

người đợi lâu."