Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 8 : Sóng gió quà chúc thọ
Ngày đăng: 11:52 30/04/20
Trong Trúc Thanh
viện, Ngâm Hoan cầm lấy cái dĩa cho đến khi trái vải tản bớt khí lạnh
mới từ từ ăn hết, Nhĩ Đông một bên nhẹ giọng chỉ cho Tập Thu thói quen
làm việc và nghỉ ngơi của tiểu thư, Ngâm Hoan để dĩa ăn xuống mở miệng
nói “Nhĩ Đông, bên chúng ta còn nhiều vải thêu không”
“tiểu
thư ngài đã quên, đầu năm vải thêu phân xuống, ngài đều cầm đi cho Chu
di nương, còn một ít vải giữ lại Vương mama đã làm cho ngài áo trong”.
Nhĩ Đông thấy vẻ mặt nàng mê mang, khi nào thì tiểu thư nàng có trí nhớ
kém vậy.
Ngâm Hoan mười mấy năm trước làm sao còn nhớ trong
phòng còn thừa lại bao nhiêu vải, nàng chỉ nhớ rõ vào hàng năm, đầu năm
mỗi vị tiểu thư sẽ được phân một chút vải thêu thượng hạng, dùng làm
khăn cũng tốt, làm y phục cho mình cũng tốt, “vậy là không còn dư lại
rồi, sắp tới lại là sinh nhật lão phu nhân”.
“trước kia tiểu
thư dùng để thêu thùa, nếu không ngài đi hỏi di nương một tiếng” Nhĩ
Đông để y phục trong tay xuống giường êm, Ngâm Hoan lắc lắc đầu “di
nương bên kia chưa chắc còn”, tầm mắt rơi vào hộp trang điểm, trong lòng xuất hiện ý tưởng.
Sau bữa cơm chiều, Thanh Nha cầm lấy
thuốc đã nấu xong đi đến, Ngâm Hoan kìm nén bực bội uống hết một hơi, từ tay Nhĩ Đông lấy mứt quả đã được chuẩn bị sẵn vội vàng bỏ vào miệng,
Thanh Nha một bên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rối ren, trên mặt
hiện chút ít vui vẻ, Thất tiểu thư là hài tử hiểu chuyện nhưng dù sao
cũng là con nít, cũng Lục thiếu gia giống Nhau, uống chút thuốc mày đều
nhíu cả lại.
thấy hơi mệt chút, gật gật đầu đỡ một bên eo rửa mặt, sau đó Nhĩ Đông
bôi dầu thuốc cho nàng, nằm một hồi mới xoay người ngủ, trong lòng còn
ghi nhớ chuyện quà tặng , xoay người nhìn xem bình phong ngoài màn lụa,
bốn góc đều là chạm rỗng để khắc đồ án, nếu là thêu một bức tranh bình
phong đã không còn kịp rồi, có phải hay không nên làm nhỏ một chút ,
Ngâm Hoan nghĩ đến đây liền ngủ quên mất.
Sáng sớm hôm sau
mới vừa rời giường Trần đại phu đã tới đây, bởi vì lần trước không cẩn
thận bị Cố Dật Triết đè ép một lần, Trần đại phu phải mở ra hai thiếp
thuốc, "Nghỉ ngơi nữa mấy ngày nữa thì tốt rồi, hôm nay xuống giường chú ý đừng ngồi quá lâu hoặc là đứng quá lâu."
Ăn điểm tâm xong
rồi, Thanh Nha liền mang theo một bà tử đi đến, cầm theo một quyển sách
thêu vải của các tiệm vải trong thành Lâm An, "Thất tiểu thư, trước tiên ngài nhìn một chút, ngài muốn mua vải ở tiệm nào."
Ngâm Hoan lật quyển sách, có cả ngàn vạn loại bức tranh thêu, dùng để làm cơ sở
thêu cũng rất nhiều loại, Ngâm Hoan lật đến lật lui, cuối cùng cũng chọn được hai loại, một loại màu sắc hơi bắt mắt một chút, "Thanh Nha tỷ tỷ, hai loại này đều lấy hai thước, có thể mang tới cho ta sớm một chút ?"
Ngâm Hoan ước chừng hình thức ban đầu của bình phong trong lòng kia, đem sách trả lại cho Thanh Nha.
"Chậm nhất là buổi sáng ngày mai có thể đem đến cho ngài." Thanh Nha mang bà tử kia đi ra ngoài, Ngâm
Hoan đem bức tranh đêm qua chưa có vẽ hoàn hảo đưa cho Nhĩ Đông, phân
phó nàng đem cái này cầm đưa di nương, để nàng hỗ trợ tìm một sư phụ thợ mộc tốt, dùng vật liệu gỗ khá hơn một chút, dựa theo dáng vẻ của bức
tranh này mà làm ra.
"Tiểu thư, ngài chẳng lẽ muốn thêu bình
phong, ngày làm sinh thần cho lão phu nhân là cuối tháng, ngài có thể
nào thêu kịp a?" Nhĩ Đông thoáng nhìn qua giấy Tuyên Thành kia, bức
tranh rõ ràng chính là dáng vẻ của bình phong, bình phong to như vậy,
nếu tiểu thư không có bị thương, một tháng này cũng phải làm đêm ngày
mới có thể thêu xong.
"Ngươi cứ đi đi, trong lòng ta đã có
tính toán." Ngâm Hoan đang bị thương, nàng tự nhiên sẽ không làm bình
phong lớn như vậy, mà trong phòng lão phu nhân sẽ không có loại bình
phong này của nàng a.
Nhĩ Đông mới đi ra ngoài không bao lâu, Cố Ngâm Phương liền mang theo Nha hoàn đã tới...