Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 9 : Sóng gió quà chúc thọ 2

Ngày đăng: 11:52 30/04/20


Mấy ngày này phải mặc ba lớp y phục là rất nóng, vẫn chưa tới buổi trưa nhưng mới mở cửa

sổ liền có một trận khí nóng phả vào mặt, Ngâm Hoan phân phó An Hạ bưng

chút ít trà lạnh đi đến, Cố Ngâm Phương đánh giá An Hạ một phen, quay

đầu lại nói với nàng, "Cúc Tú đâu, tại sao lại có nha hoàn nhìn lạ mắt

này."



"Cúc Tú bị điều đến Nghênh Xuân viện cùng Quan má má

rồi, vừa vặn muội mua vào hai nha hoàn, tỷ tỷ tự nhiên sẽ không nhận

ra." Ngâm Hoan hời hợt nói, đem trà ngon đưa tới trước mặt nàng, "Tỷ tỷ

lần này đi đến, có chuyện gì quan trọng vậy."



“Muội mua hai

đứa nha hoàn mới làm sao làm việc tốt bằng nha hoàn đã làm lâu được,

ngươi có quen không, không bằng ta đổi đứa tốt cho” Cố Ngâm Phương sắc

mặt biến hóa, cười cầm lấy cái ly uống một ngụm.



Ngâm Hoan

lắc đầu nói, “ Chưa quen thì sau này sẽ quen thuộc, vừa đúng lúc người

mới là người trong nhà mình, đổi lấy cái khác chưa chắc đã toàn tâm toàn ý với chủ từ mới Lục tỷ ngươi nói có đúng hay không."



Cố

Ngâm Phương ngượng ngùng cười một tiếng, không có nhắc lại cùng chuyện

liên quan đến Cúc Tú nữa, sai nha hoàn sau lưng đem mấy quyển sách đặt

trước mặt nàng, Ngâm Hoan vừa nhìn, đúng là mấy hiệu ngọc thượng hạng

nổi danh ở Lâm An thành.



"Lục tỷ có phải nhìn trúng cái gì,

muốn muội chọn giúp vài thứ sao." Ngâm Hoan lật xem, trong sách hầu hết

là các mẫu ngọc dùng để chúc thọ, còn có một chút lẻ tẻ những thứ khác

không đáng quan tâm.



"Nhìn trí nhớ của ngươi kìa, ngươi quên

rồi sao, tháng sau chính là sinh nhật lão phu nhân, năm ngoái chúng ta

mới vào viện thì hầu như là di nương chuẩn bị, năm nay bắt đầu phải tự

mình nghĩ quà chúc thọ a." Cố Ngâm Phương nói xong tinh thần lên cao,

trong ánh mắt lại lộ ra khí thế như hơn nàng một bậc.




Ngâm Hoan nheo mắt lại nằm trên giường nệm một hồi, An Hạ thấy thế, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chính mình thì giữ bên ngoài.



Khi nàng tỉnh lại là lúc Nhĩ Đông đã mang cơm trưa trở về phòng, hôm nay

viện của nàng có nhiều hơn hai cái nha hoàn, nàng cũng dễ dàng không ít, quá khứ khi nàng sai sử Cúc Tú nửa điểm đều không di chuyển.



Hôm nay Vương má má cũng có thể nhẹ nhàng một chút, Ngâm Hoan uống súp

tốt cho gân cốt, Nhĩ Đông đem đi đồ của Chu di nương đưa Ngâm Hoan xem.



"Tại sao di nương đưa cái này? Sao lại hoang phí như vậy." Ngâm Hoan vừa

nhìn thấy hạt châu phù hộ trong túi gấm kia, thở dài một hơi, đời trước

nàng thật đúng là làm việc này không ít, trong miếu tại Lâm An thành bán cái này, nói là ngày đêm cung phụng bên cạnh Phật tổ, được hưởng nhiều

hương khói, mang theo người có thể phù hộ bình an nhưng là giá tiền đắt

tiền rất, người nhà bình thường căn bản mang không có thể mua nổi.



Nàng cũng không phải là không tin, chỉ là Phật tổ có rất nhiều việc phải lo, lại có nhiều người cầu nguyện như vậy, làm sao có thể lo chu đáo được,

còn không bằng tin chính nàng.



"Di nương thay tiểu thư cầu

xin, tiểu thư ngài liền đeo lên người đi." Nhĩ Đông đem gấm túi treo bên hông của nàng, "Di nương còn nói, nàng sẽ mau chóng sai người đi làm

dùm ngài."



Ngâm Hoan gật gật đầu, ăn trưa rồi, Thanh Nha

tới đây đem vải thêu mà Ngâm Hoan muốn từ sáng sớm, dải lụa thượng hạng

sờ ở trong tay cảm giác cũng rất thoải mái, có một chút lạnh, Ngâm Hoan

ngẩng đầu nhìn Thanh Nha, vẻ mặt mừng rỡ, "Cảm ơn Thanh Nha tỷ tỷ, bốn

thước vải này tốn bao nhiêu bạc?"



"Thất tiểu thư đưa nô tỳ hai lượng bạc là được."



"Đây là cho tỷ tỷ, Thanh Nha tỷ tỷ chớ có từ chối, tỷ giúp Ngâm Hoan nhiều

như vậy, Ngâm Hoan cũng không biết cám ơn tỷ như thế nào." Ngâm Hoan đem hai lượng bạc cho Thanh Nha, lại kín đáo đưa cho nàng một lượng bạc,

bàn tay nhỏ bé kiên trì đè lên không để cho Thanh Nha trả trở về.



Thanh Nha ngẩn ra, đem bạc thu xuống tới, Ngâm Hoan lúc này mới giương cao

cười ngọt ngào, thật vui vẻ đem thuốc Nhĩ Đông đưa lên uống hết một hơi.