Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 88 : Hy sinh của Tưởng Như Nhân
Ngày đăng: 11:53 30/04/20
Náo nhiệt nửa năm Cố
phủ rốt cục cũng đã yên tĩnh trở lại, Lâm An thành cũng náo nhiệt bởi vô số hôn lễ đến ngày đầu hè, thời tiết bắt đầu nóng dần, chuyện cửa hàng
bị vu khống dường như đã phai nhạt không ít, Bắc thị làm ăn từ từ khá
hơn, Ngâm Hoan không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng cũng không muốn đau đầu
vì mấy chuyện ô long.
Mà ở trong phủ Lục vương gia, đã xảy ra một món chuyện tình không lớn không nhỏ, Lục thế tử phi có bầu, nhưng
là không đợi Lục vương phi biết rõ chuyện này, hài tử liền mất.
Cũng chính là khi đi ra cửa thỉnh an vương phi, lúc trở về liền cảm thấy đau bụng, sau đó đổ mồ hôi lạnh, một trận đau bụng tiến đến, nàng hiền hôn
mê bất tỉnh.
Người hầu liền vội vã mời đại phu đến khám, sau khi bắt mạch liền xác định, đã xảy thai.
Chưa kịp chào đón đứa nhỏ, thì hắn đã vội vã đi mất, Kỳ Tố Như nằm ở trên
giường sắc mặt tái nhợt, mà một bên Lục vương phi tuy là tiếc hận lại
chỉ có thể an ủi nàng, "Con cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần, con cùng A Doanh đều còn trẻ, trước tiên phải đem thân thể dưỡng tốt."
"Là con sơ sót, nguyện tín tháng rồi muộn vài ngày mà con không chú ý." Kỳ
Tố Như trong lòng nghẹn hơi, thở không được, chính là chưa kịp hưởng thụ niềm vui sướng khi làm mẹ liền phải thống khổ vì mất đứa nhỏ.
"Đừng nghĩ loạn, nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa mẹ con cũng sẽ tới, tốt
nhất là con phải dưỡng thân thể thật tốt, đừng suy nghĩ gì cả." Kỳ Tố
Như gật gật đầu, nằm ở trên giường lại không thể nào ngủ được, nàng làm
sao có thể không loạn nghĩ a, nhưng nếu không phải chuyện Kỳ gia làm cho nàng tâm phiền ý loạn thì tại sao ngay cả chuyện nguyệt tín chậm vài
ngày nàng không có phát hiện được.
"Tiểu thư." Một bên thiếp thân nha hoàn nhìn nàng mà đau lòng, "Thế tử hai ngày nữa sẽ chạy về, ngài đừng khổ sở."
"Bình An, đi lấy giấy bút tới, ta đọc ngươi viết." Kỳ Tố Như hít sâu một hơi, đem nước mắt nén trở về, nha hoàn kia rất nhanh cầm giấy bút đến, Kỳ Tố Như nhẹ nhàng nói, "Đem thư này đưa đến Tưởng gia, đưa cho Tưởng Đại
thiếu gia."
Chuyện có bầu là chuyện vui mới nên nói cho cả
phủ biết, mà nàng lại đột nhiên mất đi hài tử, Lục vương phi là ai cũng
không nói, vương phủ trên dưới lại càng dấu diếm, hai ngày sau Kỳ phu
nhân mang theo tiểu nữ nhi đến vương phủ vấn an Thế tử phi.
Kỳ phu nhân nhìn nữ nhi sắc mặt tái nhợt, đau lòng cực kỳ, lúc ở nhà nàng
được sủng như bảo bối, "Hài tử, con cùng thế tử đều còn trẻ, đem thân
thể dưỡng tốt trước, đừng nóng vội, vương phi cũng là người hiểu lẽ, chờ con sinh ra đích trưởng mới có thể cho thế tử nạp thiếp."
"Nữ nhi hiểu." Kỳ Tố Như gật gật đầu, nhìn về phía tiểu muội sau lưng Kỳ phu nhân, "Nhị muội đâu..?"
Kỳ phu nhân trên mặt thoáng hiện tia lúng túng, Kỳ Tố Như lập tức nổi giận, "Phụ thân và nương đem Nhị muội đưa ra thành sao?"
Kỳ phu nhân gật gật đầu, "Chúng ta chỉ cần một khoảng thời gian sau là mọi chuyện sẽ qua."
Thượng du là chỗ nước chảy chảy xiết, cũng không có
thôn xóm nào, tới chỗ trung du liền lộ vẻ vững vàng rất nhiều, Ngâm Hoan nhìn qua bản ghi chép, nếu thượng du nước chảy mạnh xuống, giữa hạ du
nhất định là không chịu nổi, nếu là đê đập không đủ cao hoặc là không đủ chắc chắn, nhất định là sẽ bị vỡ đê.
"Đại ca huynh xem cái
này thật kỳ quái." Ngâm Hoan đột nhiên đứng ở một chỗ, chân dùng sức
giẫm xuống đất một cái, bùn trên bờ liền buông lòng.
Cố Dật
Tín vội vàng ngăn lại nàng, "Coi chừng trượt xuống, đất chỗ này mềm vô
cùng." Ngâm Hoan đứng vững vàng lo lắng nói, "Đất mềm như vậy, Đại ca,
vạn nhất lần này mưa to nước sông tăng vọt, khẳng định sẽ bị vỡ, đến lúc đó thôn phía dưới này cũng không kịp trốn nha."
" Sông Tần
này vẫn luôn là thiếu mưa, một năm đều không có mấy trận mưa, nơi nào sẽ có mưa to nước sông tăng vọt chứ." Cố Dật Tín thấy bộ dáng nàng buồn lo vô cớ cười nói.
Cũng là bởi vì mấy năm qua đều chưa từng có
mưa to, hàng năm nước mưa không nhiều lắm, cho nên quan viên gần sông
Tần liền sơ sẩy không chú ý nhiều, Ngâm Hoan không đồng ý lắc lắc đầu,
"Đại ca, vậy huynh có nghĩ tới hay không, bởi vì mấy năm qua chưa từng
từng có mưa to đê điều liền không gia cố, ngay cả lòng sông cũng chứa
nhiều tạp vật, huynh thấy muội giẫm một chút mà đất đã mềm như thế này,
nếu có mưa to thì lấy gì mà phòng?"
Cố Dật Tín bị nghiêm túc
bộ dáng này của nàng làm cho giật mình, bọn họ cũng không cân nhắc qua
vấn đề này hay nói khác hơn là căn bản không nghĩ tới sẽ lo lắng vấn đề
này, hôm nay nói chuyện một buổi với Ngâm Hoan hắn đã nhìn thấu, "Đại
ca, phía nam nhiều mưa, cũng ít bị hạn hán, nhưng vài chục năm trước
cũng có lần một trận đại hạn hán, một giọt mưa cũng không có, hạt thóc
cũng không thu được, khi đó quan viên địa phương có ai ngờ được hạn hán
sẽ phát sinh nơi họ đâu, bọn họ chính là cảm thấy hàng năm trời mưa
nhiều nên muốn khơi thông sông, triều đình liền khơi thông nước cho vùng khác, cho nên trận Đại hạn hán đó một giọt nước họ cũng không có."
"Tiểu nha đầu, nhìn bộ dáng nói chuyện đầy hung hồn của muội, sao lại biết
nhiều như vậy, vài thập niên trước đại hạn muội cũng biết sao." Cố Dật
Tín đưa tay vỗ đầu của nàng một cái, Ngâm Hoan mím mím môi, trước khi
đến đây nàng đã đọc rất nhiều sách nha, "Bình thường tại trong thư phòng của phụ thân muội xem rất nhiều sách, trong đó có ghi đến cái này." Nói xong Ngâm Hoan liền đi xuống dưới, "Đại ca huynh nói vạn nhất thực sự
bị lũ lụt, thôn phụ cận có thể cũng phải bị phá, nhất định sẽ nhiều
người chết đi?"
Cố Dật Tín nghe nàng một mình một người lẩm
bẩm nói, cúi thắt lưng nắm một khối bùn trong tay, hơi vừa dùng lực,
khối bùn kia liền nát, Cố Dật Tín ném khối bùn cát trong tay, như có
điều suy nghĩ nhìn nước sông chảy xuôi kia.