Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 89 : Chiến tranh
Ngày đăng: 11:53 30/04/20
Sau khi Cố Dật Tín
thỉnh thánh chỉ một tháng liền có mưa to xuống, lúc ấy đề nghị của hắn
chỉ lấy được sự đồng ý của một nhóm người, Cố Dật Tín tự mình đi sông
Tần trước cả tháng, đem chuyện tu chỉnh đường sông làm cho xong, trong
quá trình có nhiều ngăn trở, quan viên địa phương sông Tần đối với hành
động của hắn rất khó hiểu, mà ngay cả trong triều cũng có vài cị quan
viên khải tấu với Hoàng Thượng, cho rằng cách làm của hắn thật là điên
rồ.
Tất cả mọi người cảm thấy bất quá lần này chỉ là mưa hơi
nhiều một tí, nhiều lắm cũng chỉ mưa thêm vài ngày rồi dứt, nhưng ông
trời lại không có ý tứ dừng lại (Mây: Trong đoạn này là Khai Dương, ý là lộ ánh mặt trời, tức là trời nắng lên, hết mưa, mà bạn Mây k thể diễn tả sát nghĩa được ^^ ) mà ngay cả Lâm An thành cũng mưa không ngừng.
Cố Dật Tín lúc ấy còn chưa kịp trở về Lâm An, đột nhiên gặp mưa to, hắn
cũng liền lưu tại sông Tần, đoàn người mặc áo tơi đứng ở trên con đê,
vùng thượng lưu kia nước chảy điên cuồng xuống, nước không ngừng vỗ vào
hai bên bờ, cũng còn có chút không ngăn được, sóng vỗ tung toé cả lên,
không có người có thể dự tính này trận mưa lớn này kéo dài trong bao
lâu, nhưng nếu trời mưa càng lâu thì đê điều lúc này không thể tu sửa
kịp.
Cố Dật Tín sai người khơi thông dòng chảy, ngẩng đầu
chính là mưa không ngừng trút xuống đập vào mặt từng hạ to, nước mưa
trút xuống không kiềm chế.
Trận này mưa cùng kiếp trước đồng
dạng, kéo dài hơn nửa tháng, giống như là ông trời muốn bù lại trước đây không mưa đủ cho vùng sông Tần này, Cố Dật Tín còn tổ chức cho thôn dân phụ cận thoát nước cho đồng ruộng, do việc bổ túc kịp thời, nên mấy
ngày gần đây thu hoạch cũng được không ít, cũng may mắn là thôn dân hành động mau mắn, cho nên việc thu hoạch cũng được kha khá, mưa xuống cả
mười ngày mới có hiện tượng suýt vỡ đê.
Hoàng Thượng đối với
hành động lần này của Cố Dật Tín vô cùng tán thưởng, nếu không phải hắn
cực lực đề xuất không cần phải xem nhẹ khu đường sông sông Tần kịp thời
tu chỉnh và khơi thông lòng sông, trận đại hồng thuỷ này làm sao sẽ
không xuất hiện làm dân lầm than được, điều này dễ dẫn đến những hệ luỵ
không tốt phía sau.
Giữa Cố phủ, Ngâm Hoan nhìn những thứ
được ban thưởng này, quan trọng nhất là Đại ca có thể có khẳng định được năng lực trước Hoàng Thượng, Cố gia đã có người nối nghiệp, bởi vì
chuyện này, Đại ca trực tiếp từ Đại Lý tự điều đến Lục bộ.
"Nếu ta không nghe lời của Thất muội thì chuyện này chắc chắn sẽ không làm
kịp rồi." Cố Dật Tín nhìn văn thư nhậm chức trên tay, trên mặt tràn đầy
vui vẻ.
"Nói cách khác, muội làm Đại ca có suy nghĩ tu bổ đê
Trong Cố phủ Cố lão phu nhân nghe được tin tức này, có chút ảm đạm đau lòng.
Sáu năm trước cũng chính mùa này, tại Đại thọ sáu mươi của mình sau khi con trai rời Lâm An thành liền không có trở lại, cuối cùng nghênh đón chính là tin tức hắn chết trận, cũng chính là từ khi đó, Cố phủ phát sinh
biến hóa.
Người làm dân chúng, hận nhất chính bọn Bắc đồ quân xâm lấn quốc thổ, đó là dân du mục ở phía Bắc, hành tung bất định,
thích đánh bất ngờ, phương bắc có nhiều dãy núi là nơi bọn hắn thích tụ
tập, mỗi khi đến mùa thu hoạch, bọn họ sẽ xâm phạm quy mô lớn, cướp sạch lương thực những thôn xóm gần đó, bao gồm phụ nữ và trẻ em, làm con tin giao dịch với triều đình.
Mọi người nghe được tin tức này
phản ứng đều các không giống nhau, Lâm An thành khoảng cách với biên
quan Dương quan khá xa, người bình thường cũng không để tin tức này
trong lòng, mà ở trong Bát vương phủ, Bát vương phi vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, vừa tỉnh dậy là bà liền cầm lấy tay Bát vương gia vội vàng
nói, "Vương gia, tại sao ông lại để Mặc nhi tiếp tục ở đó a, mau gọi hắn trở về đi, mau lên."
Lúc ban đầu tiểu nhi tử nói muốn đi
Dương quan nàng là người đầu tiên không đồng ý, bất quá về sau bị hắn
thuyết phục, lúc này thiên hạ cũng thái bình rồi, cũng không có chiến
sự, nhiều lắm thì trừ phiến loạn, con trai cũng sẽ không có chuyện gì,
vì vậy cũng liền yên tâm, nhưng hôm nay sắp có chiến tranh, Bắc đồ quan
kia hung tàn dã man, giết người trong nháy mắt, con trai lại ở Dương
quan có thể sẽ bị nguy hiểm.
"Mặc nhi hắn đã viết thơ trở
lại, nói hắn muốn ở lại chỗ dó đánh lui Bắc đồ quân, Lục ca cũng ở đó,
sẽ chiếu cố hắn thật tốt." Bát vương gia an ủi.
"Hôm nay chỗ
đó cũng không an toàn gì, Lục ca làm sao lúc nào cũng nhìn hắn chằm chằm được, tại thời điểm trừ phiến loạn Mặc nhi cũng làm quân tiên phong,
hôm nay là chiến tranh thì đao kiếm không có mắt, vương gia, đứa con
trai của chúng ta, nếu là hắn xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thiếp làm sao sống nổi, đúng rồi, để thiếp vào cung cầu xin nương nương, để nương
nương cầu xin Hoành Thượng gọi Mặc nhi về." Bát vương phi giãy giụa muốn xuống giường, bị Bát vương gia ấn về, một bên Thế tử phi nhìn xem không nói không rằng.
"Hồ nháo, vì vậy chuyện quấy nhiễu Hoàng
Thượng cùng Hoàng Hậu, nàng muốn bọn họ nghĩ thế nào, lúc này mà gọi hài tử về, nàng là muốn cho hắn làm con rùa đen rút đầu sao, có công thì
xung phong nhận, có biến thì trốn về, nàng muốn hắn bị người đời nói
không thể ngóc đầu sao."
Bát vương phi khóc sụt sùi không nói lời nào, Bát vương gia thở dài một hơi, "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã có chủ
kiến, chúng ta cũng phải tin tưởng hắn sẽ tự chiếu cố mình tốt, nàng
nghỉ ngơi thật tốt đi, ta đi ra ngoài một chuyến." Đỡ Bát vương phi nằm
xuống, Thế tử phi đi theo hắn đến ngoài buồng, Bát vương gia thấp giọng
dặn dò, "Chiếu cố vương phi cho tốt, đừng để nàng tiến cung nha."...