Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 100 : Thiếu
Ngày đăng: 22:52 07/03/21
Editor: Thiên Y
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ
Dong Thành là một trấn nhỏ giáp biển. Thời tiết ở trên đảo hay thay đổi, lúc đầu trời xanh mây trắng, nhưng không được bao lâu đã có cơn mưa nhỏ. Nước mưa tí tách rơi xuống đánh vào cửa phát ra tiếng " lộp bộp".
Ôn Dĩ Thâm nắm tay Thương Lam đứng ở cửa tiệm, nhìn những hạt mưa rơi nước bên ngoài cửa, không nói chuyện, cũng không di chuyển, nhưng lại nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại của cô mà thưởng thức.
Khung xương Thương Lam mảnh khảnh, mặc dù cả người nhỏ nhắn nhưng nơi cần lớn vẫn rất phát triển. Hơn nữa mấy năm nay tư tưởng thoải mái nên sức ăn cũng tăng lên, cả người dần dần trở nên đẫy đà hơn.
Gió biển nhẹ thổi qua, chuông gió treo ngoài cửa phát ra những tiếng vang thanh thúy. Thương Lam yên lặng đứng ở bên cạnh anh ta, nụ cười thản nhiên hiện lên trên mặt, ánh mắt cô nhìn về phía cảnh biển cách đó không xa, trong lòng chợt rung động.
Cuộc sống không buồn không lo bốn năm nay của cô giống như là đang nằm mơ, tất cả đều tốt đẹp khiến cô không có cảm giác chân thật.
Bác Vương đưa cho Ôn Dĩ Thâm một cái ô, ánh nhìn mập mờ dán lên hai người từ đầu đến cuối. Trên mặt Thương Lam hiện lên vẻ lúng túng, lông mi dài chớp chớp, bàn tay cô nhẹ nhàng di chuyển, dự định rút tay mình về.
" Vậy chúng tôi đi trước." Ôn Dĩ Thâm gật đầu một cái về phía chị Bùi, năm ngón tay buông lỏng, thả bàn tay nhỏ bé của cô ra.
Thừa dịp anh ta mở dù ra, cô nhìn về một hướng định dời đi, ai ngờ bả vai bị nắm chặt, anh ta đã trực tiếp kéo cô vào trong ngực của mình.
" Tiến lại đây, đừng để ướt." Sức lực ôm cô không nặng cũng không nhẹ, không đến mức khiến cô cảm thấy đau đớn, nhưng cũng không để cho cô có cơ hội né tránh.
" Chúng ta muốn đi đâu?" Thương Lam ngước đầu nhìn anh ta, giờ phút này khoảng cách của hai người rất gần, trong mũi quanh quẩn mùi hương nước hoa nhẹ nhàng trên người anh ta, thậm chí cô có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
" Có đói bụng không?" Anh ta không trả lời mà hỏi lại, trên mặt vẫn là nụ cười yếu ớt như cũ.