Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 72 :

Ngày đăng: 12:48 30/04/20


Nhìn động tác của cô, Triển Mộ không những không giận mà còn cười, anh nói với Lam Trí.



"Lam nhị thiếu gia cần một bữa ăn ư! Tôi là khách, vừa lúc tôi cũng có chút đồ đạc muốn cho cậu."



"Có vật gì không thể cho ở chỗ này?" Lam Trí khiêu khích nhìn lại.



Mà một đầu khác, nghe xong lời nói Triển Mộ, Thương Lam gỡ tay Lam Trí, ngạc nhiên ngước mắt, cô nói vội vàng.



"Triển đại ca..."



Triển Mộ liếc mắt trừng cô lạnh lùng. 



"Đồ đạc không ở trên người của tôi, như vậy đi, chúng ta ăn cơm trước, để ta gọi trợ lý mang đến cho cậu."



Nghe thế, một bên Lam Trí bắt đầu trầm mặc, anh chú ý tới trong mắt Thương Lam hoảng loạn, sắc mặt nhất thời trầm xuống hơn một nửa, khả nghi nheo mắt lại, đột nhiên đối với "Đồ đạc" trong miệng Triển Mộ Nổi lên hứng thú.



Ôm lấy Thương Lam, Lam Trí đi theo Triển Mộ lên xe phía sau, trước mặt người ở bên ngoài không e dè thân mật đối với cô.



Không phải sờ sờ bàn tay nhỏ bé, chính là hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, vùi ở chỗ ngồi phía sau xe Lam Trí cao to giống như là một con gấu, bắt trong tay món đồ chơi chết cũng không buông.



Triển Mộ xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm cử chỉ thân mật của bọn họ, trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười, thế nhưng cặp mắt kia lạnh như băng vậy, liên tục không ngừng tản mát ra sát ý lạnh lẽo. 



Thương Lam và Triển Mộ là vợ chồng đã lâu, cho dù anh có che dấu tốt, có thể lừa gạt nhiều người hơn nữa cũng không lừa được cô, chỉ hơi một ánh mắt, một động tác cô tức khắc có thể đoán được anh vui hay giận.



Người ngoài thường nói tổng giám đốc xí nghiệp Triển thị có phong độ, đại khí, ở giữa có Thương Lam, nhưng Triển Mộ chân chính thật ra là hẹp hòi nhất, không có phong độ một người đàn ông, chính vì vậy, cô mới có thể sợ như vậy, không tránh thoát ôm ấp hoài bão của Lam Trí, tim đập bịch bịch tâm lập tức thót lên tới cổ họng.



Đồng dạng, Lam Trí đang nhìn cô, khuôn mặt Thương Lam lộ vẻ sợ hãi làm anh nổi lên lòng nghi ngờ, thủ hạ chính là lực đạo lại lớn chút.



Xe vững vàng chạy ở trên quốc lộ, bên trong xe ba người lần lượt không nói, người nào cũng không có nỗ lực đi đánh vỡ khong khí yên tĩnh này, phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng rút lui, rất nhanh, bọn họ đã đi đến cửa tiệm cơm.



Lam Trí tiếp nhận thực giá cắt cổ, ngồi một chỗ chờ đợi cả buổi, chờ anh gọi xong rồi Thương Lam cầm đi tới nhìn một chút nhịn không được líu lưỡi, bên trong thình lình hiện ra mười mấy món ăn đặc sắc, tất cả đều là quán rượu chiêu bài danh phẩm, chỗ chết người nhất chính là rượu ủ 78 năm, Thương Lam âm thầm tính một chút, bữa cơm này làm sao cũng phải mấy vạn nguyên.



Gọi xong đồ ăn rồi Lam Trí khiêu khích nhìn lại phía Triển Mộ, cười lạnh nói.



"Một tháng tiền lương của Trợ lý Triển là bao nhiêu? Nếu không bữa này tôi mời?"



"Chút tiền lẻ này tôi còn trả nổi, có đủ hay không? Không đủ gọi nữa, không cần khách khí với tôi." Triển Mộ nhẹ khẽ nhấp hớp trà, vẻ mặt bình tĩnh.



Thương Lam ngồi vào một bên, lặng lẽ xóa đi lòng bàn tay mồ hôi lạnh, đột nhiên đáy lòng sinh ra một ý tưởng chuồn mất.




Triển Mộ nói cười giễu cợt.



"Nói cho cậu biết cũng không sao, hoa tai là Lam phu nhân đưa cho tôi tự mình giao trả lại cho cậu." Cũng tốt làm cho cậu tuyệt vọng.



Chỉ bằng lấy một tiểu tử như ấu trùng trong vỏ bọc mà cũng muốn đấu với anh, Triển Mộ liếc mắt nhìn Thương lam thất sâu trong ngực, trong đôi mắt đều là nhất định phải có được tràn đầy, tính tình của Thương lam như thế nào anh còn không biết.? Thực tế nhát gan cô sẽ không tiếp nhận loại không có kết quả của tình yêu này.



Mà thiếu niên lam Trí như vậy là không đủ cảm giác an toàn cho cô, cô cần chính là một chỗ kiên cố để dựa vào, mà có thể cho cô loại này dựa vào sẽ chỉ là anh, cũng chỉ có thể là anh!



"Mẹ tôi không thể nào biết làm như vậy, mẹ rõ ràng bằng lòng tôi..."



"Bà ta bằng lòng cậu, chỉ cần cậu ở khu huấn luyện bộ đội ba năm, thì sẽ đồng ý cho cậu và Thương Lam quen nhau phải không?" Triển Mộ hừ nhẹ.



"Không thể!" Lam Trí hít vào một ngụm khí lạnh, không được lui lại.



"Anh gạt tôi!"



"Lam thiếu, vấn đề của cậu thực sự là ngây thơ nực cười, Lam phu nhân sẽ để cậu và nữ nhi Thương gia lui tới sao? Điểm nhỏ này nhưng lại so với cậu lại càng rõ ràng, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có một mình cậu không biết gì."



Triển Mộ cười thích ý, miệng lý thuyết nói lại giống như đao sắc bén nhất tử, thẳng tắp đâm vào trái tim của anh.



"Cách Lam gia ngươi tính là thứ gì? Tiểu Lam biết nguyện ý với ngươi ăn đói mặc rách sao? Ngay cả mình đều không lo được bản thân, cậu lấy cái gì chăm sóc cô ấy? Cậu không thể giải thích, ở cùng chỗ này tự rước lấy nhục, chẳng  phải nên ngoan ngoãn nghe lời Lam phu nhân, trở về làm thiếu gia của cậu, cùng tôi đấu, cậu còn chưa đủ tư cách."



Lam Trí khiếp sợ đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn bọn cô, Triển Mộ nhẹ nhàng cười ra tiếng, còn không đủ ngại, đột nhiên ôm thắt lưng của Thương Lam, một tay kéo cô qua, bàn tay to chợt đưa vào bên trong quần áo của cô, hung hăng bắt lại một tiểu bánh bao -- nhéo, thưởng thức nắm chặt trong bàn tay.



Thương Lam sợ thở gấp một tiếng, tâm một cái nhấc đến cổ họng, thường ngày cũng cho qua, bây giờ cô không thể nào chấp nhận được chính mình ở trước mặt Lam Trí bị người không biét giữ ý – trêu chọc, lúc đó để cho cô sống tự tôn một chút không được sao?



Có ánh mắt sắc bén và gọng luwõi của Triển Mộ ở đây, cô chỉ có thể cố nén dưới giãy giụa, núp ở trong ngực anh mặc anh giở trò.



Nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên đáy lòng Lam trí thoát ra một đạo hỏa tới, anh không thể tin tất cả chuyện xảy ra trước mắt, cái này giống như là một cơn ác mộng, cô gái anh cực kì quý trọng lại bị đối xử như vậy, trong mắt anh, Thương Lam ẩn nhẫn giống như sét đánh ngang tai, làm cho anh trở tay không kịp, anh nhịn không được xoa trái tim của chính mình, tâm của anh cất giấu một cô gái, cô có điểm chất phác, có điểm buồn bực, nhưng lại là anh một mực đi tới, muốn làm chủ cả đời người kia.



Bây giờ giấc mộng của anh bị hiện thực đánh nát, trước mặt hình ảnh trở nên chói mắt, anh không muốn xem, rồi lại nhịn không được nhìn, cô gái của anh, cái cô gái thuần khiết kia bước đi anh càng ngày càng xa, càng chạy càng xa thẳng đến lại cũng nhìn không thấy.



Triển Mộ chú ý tới sắc mặt Lam Trí trầm xuống, nhếch miệng lên cười giễu cợt.



"Cậu cũng thấy đấy, đồ chơi tôi đã chơi qua cậu còn muốn chấp nhận?" Bàn tay to theo xoa bụng của cô, anh cười đến càn rỡ: "Hết hy vọng đi! Nơi đây, nói không chừng đã có con của tôi, cho dù ngươi đồng ý làm cha của nó cũng nên hỏi tôi có đồng ý hay không?"



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Uống một cốc cây cà phê hậu quả chính là mất ngủ cả đêm, lần sau ta đây vẫn là quả quyết vào phòng tối nhỏ thôi!.