Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 73 :

Ngày đăng: 12:48 30/04/20


Sau khi ăn cơm xong, Thương Lam không nói tiếng nào ngồi trên xe Triển Mộ.



Khóe miệng của anh hơi vung lên, dường như tâm tình vô cùng tốt.



Mà cùng lúc tương phản, lòng của cô lại chìm vào đáy cốc, vừa trải qua một màn kia, cô chợt cảm thấy một mảnh bi ai lượn lờ trong lòng, trong lời nói của anh không có cho cô lưu lại nửa điểm quay đầu, nhất cử nhất động của anh bất luận khi nào chỗ nào đều ở đây mạnh mẽ trúng lên tự ái của cô.



Lam Trí đi, giống như một đầu hùng sư kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, nhưng ai biết tại chuyển thân qua đi, con sư tử này có thể hay không ở địa phương không người len lén rơi lệ, cô độc liếm láp vết thương.



Bởi vì nguyên nhân của cô, thiếu niên bị ép trưởng thành.



Xe một đường lái tới, hai người cũng không có nói chuyện với nhau, trong lúc Triển Mộ đã từng nỗ lực quyến rũ ra trọng tâm câu chuyện, có thể đang Thương Lam đang sinh ra khó chịu không để ý đến anh, đầu nhỏ chuyển tới ngoài cửa sổ, trầm mặc nhìn chằm chằm cảnh vật không ngừng quay ngược lại không nói kháng nghị. 



Cô chán ghét anh đê tiện, cái này chẳng lẽ chính là anh hay là thích? Từ đầu tới đuôi, anh cũng chỉ xem cô như là một đồ dùng cá nhân riêng. Không có tôn trọng, không có khẳng định.



"Kít-- "



Tiếng thắng xe chói tai cắt ban đêm tĩnh mịch.



Xe lái vào lối đi nhỏ, trước mặt chính là của chính Thương gia.



Để xe dừng lại, lập tức Thương Lam vội vàng cỡi giây nịt an toàn ra, tay nhỏ bé tìm tới năm cửa, như là phía sau quỷ lấy mạng vậy, cũng như chạy trốn muốn xuống xe rời đi, bây giờ, một phút đồng hồ của cô, không phải, là một giây đồng hồ cũng không muốn cùng anh sống chung một chỗ.



"Anh để cho em đi?" Triển Mộ không vui đè xuống khóa xe, nghiêng mặt sang bên không hề chớp mắt nhìn cô.



Anh còn muốn như thế nào nữa...



Kéo cửa xe không ra, Thương Lam chán nản buông tha, không nói một lời ẩn núp tầm mắt vội vả của anh. 



Đột nhiên hàm dưới bị một hai bàn tay bắt được, bị ép buộc xoay đi qua cùng anh nhìn thẳng, gương mặt hiện lên đau, Thương Lam nhỏ bé nhíu mày sợ hãi trong mắt anh lành lạnh, mím môi thật chặc môi nói cầu khẩn.



"Triển đại ca, ngày mai em còn lên lớp..."



Anh nhẹ nhàng liếm láp khóe môi của cô, nói cười.



"Em đang tức giận?"




"Đi ra... Đi ra..."



Đêm nay, anh lật đổ đạo đức của cô cho xem, thậm chí hành vi của anh so với lần đầu hoan ái càng làm cho người ta giận sôi.



Đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, đã thành đại danh từ, cô không dám tin tưởng, chính mình cư nhiên có thể yêu sâu đậm một người đàn ông như vậy, lúc này trong mắt cô nhìn anh tràn đây cừu hận.



Anh mạnh mẽ bắt lấy, cô sợ hãi!



"Bảo bối, đừng sợ anh." Đột nhiên anh cầm lấy tay cô đè lên lồng ngực của mình, tìm cái miệng nhỏ nhắn của cô ấn sâu vào.



Thương Lam nhìn khuôn mặt anh càng ngày càng gần, hoảng sợ giãy giụa, anh lại muốn như thế nào, lẽ nào vừa rồi một lần kia còn chưa đủ sao?!



"Triển đại ca, được rồi... Dừng tay..." Cả thân thể Thương Lam bị anh đặt mạnh mẽ ở trên cửa xe, phía sau lưng dập chốt cửa, đau đến cô nhíu thẳng, cô ở trong miệng anh lớn tiếng khóc, như là bị đè nén một lúc lâu, cái này vừa khóc liền đã xảy ra là không thể ngăn cản đứng lên.



Cô phải làm sao... Làm sao bây giờ...



Người nào có thể cứu cô, ai dám cứu cô!



Đối mặt cưỡng cầu của anh, cô đã tuyệt vọng hơn, muốn hít thở không thông, có phải hay không chỉ khi cô chết, anh sẽ tha cho cô!



Ở trong xe, Triển Mộ nhịn không được lại muốn cô một lần nữa, Thương Lam một thân da thịt trắng noãn bị siết đến đầy vết xang tím, môi hơi hơi sưng lên, thậm chí khóe miệng hiện lên vết thương.



Nhưng anh không biết tiết chế, anh mạnh -- mẽ đồng dạng đã xảy ra là không thể ngăn cản, dù sao anh đã nhẫn quá lâu, lần trước chẳng qua là lướt qua thì dừng lại, nhu thế nào anh mới thấy đủ? Không đủ, đương nhiên không đủ!



Thương Lam nhìn chằm chằm dã thú trên người, phảng phất có thể nhìn thấy anh mở to miệng như chậu máu chiếm đoạt cô, cô trốn không thoát, tránh không được chỉ có thể theo động tác của anh thuần phục, ở nơi trong không gian bịt kín này  sẽ không có người đi qua, càng không có người có thể cứu cô, ngoài cửa sổ bóng cây chập chờn phảng phất đang giễu cợt lấy cô, cô gái yếu đuối mà, sống lại một đời đối với cô mà nói khác nhau ở chỗ nào? Chỉ bất quá đời này Triển Mộ trở nên đáng sợ hơn, càng kinh người mà thôi.



"Vì sao... Tại sao muốn như vậy..."



Thương Lam tuyệt vọng thấp -- gọi, vì sao anh không thể bỏ qua cô, bá đạo của anh không có đạo lý, Triển Mộ xa lạ như vậy, cô không hiểu, cô không hiểu được.



"Tiểu Lam, yêu anh đi, em không có lựa chọn khác rồi, nhất định em là người của anh."



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lau! Lão tử ngưu bức, cư nhiên cả đêm viết tám ngàn chữ, một ngụm máu phun ra ngoài, các ngươi lại bá vương,... lại khóc... Muốn tới tấp, tới tấp, tới tấp, tới tấp, tới tấp.