Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 78 :
Ngày đăng: 12:48 30/04/20
Editor: Đường Thất Công Tử
"Em muốn ra nước ngoài du học?"
Sau buổi cơm tối, Triển Mộ ngồi ở trên ghế sa lon mạn bất kinh tâm(không chút để ý) hỏi.
Tay Thương Lam dọn dẹp bát đĩa dừng lại, gật đầu nhẹ nhàng tiếng đáp lại.
"Muốn đi quốc gia nào?"
"Em còn chưa quyết định định được."
"Sau khi em tốt nghiệp đến nước Mĩ, anh sẽ sắp xếp trường học cho em. Lực chú ý không rời khỏi người dẫn chương trình trong tivi, anh nói thản nhiên, trong giọng nói không có nửa phần bàn bạc đường sống.
Thương Lam lặng lẽ thu lại mặt mày xuống.
"Dạ."
Lông mày bé nhỏ, anh quay đầu nhìn cô, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
"Tới đây."
Đợi Thương Lam đến gần, thì lấy một tay kéo cô vào trong ngực.
"Sao đột nhiên em trở nên ngoan như vậy?"
Trong lòng Thương Lam hồi hộp một tiếng, thuận theo dựa vào trong ngực anh.
"Em bổ trái cây... Anh có muốn ăn hay không?"
Triển Mộ nhìn chằm chằm môi của cô một lúc lâu sau, thẳng thấy thế chuông trái tim Thương Lam nhạy cảm mãnh liệt, ngay lúc cô cho là anh sẽ có động tác, anh lại buông cô ra:
"Bưng ra đi."
Cô từ trong phòng bếp bưng ra quả táo chính là giữa buổi trưa chọn tùy ý ở trong siêu thị, Triển Mộ cắn một cái nhíu nhíu mày, đút nửa miếng chưa ăn hết vào trong miệng cô, nhất thời một hương vị chua tràn ngập ở trong miệng.
"Thật xin lỗi, lúc em mua không có chú ý."
Anh chăm chú không lộ vẻ mặt gì, Thương Lam ngồi dậy muốn lấy đĩa đựng trái cây đi, lại bị anh nắm cả thắt lưng ngăn lại, lại ngậm miếng thịt quả, anh dán lên môi của cô đút đi vào.
"Không nên ở chỗ này, chúng ta tìm một bệnh viện lớn... Em yên tâm... Chị sẽ không nói cho ba."
Sau này, ở Thương Hồng kể xuống, Thương Lam giờ mới hiểu được chuyện đã xảy ra, thì ra là trong khoảng thời gian này cô tránh với mình cũng không phải là bởi vì Triển Mộ, mà là vì học trưởng Cung đã sớm chuyển trường đến nơi khác.
Thương Lam không biết là bọn họ tốt hơn thế nào, ở điểm này Thương Hồng cũng không nói tỉ mỉ với cô, nhưng trong cùng một lúc, cùng địa điểm, Thương Hồng lại một lần nữa mang thai, mà học trưởng Cung của cô tự nhiên cùng sống giống nhau đời trước, biết cô mang thai thì bỏ lại cô một người không thấy bóng dáng.
Lúc ăn cơm gương mặt Thương trung Tín lạnh lùng dường như phiền chuyện trong công ty, Thương Hồng để đầu bới cơm, Thương Lam chú ý tới mấy ngày nay cô ăn được rất ít, đa số sau ăn thì phun ra, mấy ngày nữa chính là chủ nhật, Thương Lam ở trên bàn cơm và Thương Trung Tín đề cập tới tự mình muốn mình và Thương Hồng tuần này đi ra ngoài chơi một chút, Thương Trung Tín bị chuyện trong công ty làm cho bể đầu sứt trán cũng không rãnh trông nom các cô, thì cũng không có thế nào phản đối, chẳng qua là trên đầu lưỡi phân phó mấy câu chú ý an toàn cái gì, thì trở lại phòng sách tiếp tục xử lý công việc như núi.
Sau khi Triển Mộ đi chủ tịch đặc biệt giúp chức vị này vẫn để trống, bộ nhân viên nộp đơn mấy người tốt, nhưng Triển Mộ có thể làm là mọi người đều biết, trước lúc này chủ tịch đã bị trợ lí Triển đặc biệt "Nuông chiều hỏng", lại nơi nào chịu đi chấp nhận những người mới cái gì cũng không hiểu kia.
Sau khi Thương trung Tín, thì Thương Hồng để chén cơm xuống, chạy chậm trở lại phòng, Thương Lam nhìn bóng lưng của cô, lúc đi ngang qua cửa phòng cô, quả nhiên nghe được một trận tiếng nôn mửa sông cuộn biển gầm.
Khẽ thở dài, cô nhẹ nhàng vì cô giấu của phòng tốt, tiếng cách bên trong cửa, Thương Lam lại đang cửa đứng một lúc sau, đợi đến tiếng bên trong từ từ nhỏ đi, thì trở lại phòng của mình trong nhìn sách tham khảo đày bàn rơi vào im lặng.
Khi không có người hy vọng làm cái gì cũng nói không dậy nổi tinh thần, trước kia tất cả cảm thấy chỉ cần đi học tốt là được thoát khỏi cuộc sống bây giờ, nhưng khi thực tế quay đầu chụp xuống, đột nhiên cô mất đi phương hướng.
Đứng tại chỗ do dự một lát, cô khẽ tiếng thở dài, vẫn là nhặ tbust lên ngồi xuống.
Cũng được cũng được, chuyện cho tới bây giờ, cô cũng chỉ có thể đi từng bước vẫn là từng bước.
Thời gian nhanh đến tháng năm từ từ tiết trời ấm lại, lúc mười giờ tối Thương Lam gọi điện thoại cho Triển Mộ, đầu kia không có vang hai tiếng thì được kết nối.
"Hôm nay trễ như thế?" Khóe miệng Triển Mộ ôm lấy cười, ánh mặt trời tà tà chiếu vào trên mặt anh.
"Bài tập hơi nhiều."
"Sẽ có cái gì không?" Ánh mắt của anh không có rời đi Computer.
"Không có... anh Triển, không có gì chuyện em trước ngủ, ngày mai có cuộc thi nhỏ."
Triển Mộ ở đó đầu nhẹ nhàng cười ra tiếng, không có đáp ứng:
"Nói cho anh một chút hôm nay em đã từng làm cái gì."
Tác giả có lời muốn nói: Buổi sáng vội vã gửi đi lên cũng không có kiểm tra lỗi câu và lổi chính tả, hiện tại sửa đổi lần nữa dán sát.
PS: Bá Vương thỉnh thoảng kéo toàn bộ ra ngoài bắn chết, bắn chết!