Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 79 :
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Editor + Beta: Đường Thất Công Tử
Cuối cùng, Triển Mộ dồn dập thở dốc kêu một tiếng đau đớn ở giữa từ từ nhỏ đi, mặt mày Thương Lam không vui, cô biết anh xong chuyện, nhưng cô lại vẫn không dám dừng lại.
Đồng hồ treo trên tường tích tắc phóng khoáng, anh lau chất lỏng sềnh sệch trên tay đi, rốt cục chịu cho cô đi.
“Bên kia em muộn lắm rồi, đi ngủ đi."
Tiếng Thương Lam để quyển sách trên tay xuống nhẹ nhàng đồng ý, khi anh ngầm cho phép cúp điện thoại xuống, một giây khi điện thoại tắt đi kia không thể ngửi nổi thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên cảm thấy, dườfng như công việc ứng phó hạng người Triển Mộ này cô càng ngày càng cố hết sức làm.
Thời gian như nước trôi qua, kể từ sau khi Thương Hồng đi bệnh viện đã làm sinh non, thì cả người im lặng, đã ốm đi, thậm chí bởi vì chuyện thành tích trượt bị thầy giáo tìm đến nói chuyện mấy lần, mà những thứ này Thương Lam cũng để ở trong mắt, giống như từ trước, ở đời trước Thương Lam làm chị gái, d d l q d ở trong khoảng thời gian Thương Hồng tiều tụy đó là hỏi han ân cần, chỉ sợ cả ngày cô làm ra việc ngốc nghếch đều ở bên người cô.
Nhưng ban đầu khi cô đoán được chỗ nào, đang ở khoảng thời gian đó, Thương Hồng sẽ sinh ra tư tình với Triển Mộ.
Đã từng trải qua tất cả trình diễn lại một lần ở trước mắt, mặc dù phương thức diễn biến khác nhau, thì ra lại lấy kịch tình giống như là trở lại quỹ đạo.
"Chị đi."
Thương Lam ăn bữa sáng rồi không chờ Thương Hồng thì bản thân một người ngồi lên xe tài xế, sau khi đi với cô ta qua bệnh viện thì không có xen vào nữa, phải nói cô vô tình chính là vô tình thôi, người ngốc quá một lần thì cũng thôi, cô sẽ không ngu lần thứ hai nữa.
Ban đầu lúc tháng sáu, Thương Lam nghênh đón kì thi cuối học kì lớp mười, lần này cuộc thi rất quan trọng, quan hệ đến chế độ phân chia lớp tháng chín, vì cuộc thi lần này Thương Lam chuẩn bị rất lâu, nếu như một năm có thể phân chia đến khối trọng điểm thì đối với thành tích của cô mà nói sẽ có trợ giúp cực lớn.
Hôm nay, với Anh văn cô bắt rất nhanh đối lập những thứ môn học khác, thậm chí nhiều bài báo một môn học bổ túc, chiều nào cũng dùng thời gian rảnh rỗi đi học tập.
Ra khỏi nước cái gì cũng không phải suy nghĩ tất cả, Thương Trung Tín sợ là không nhờ vả được, sau này cho dù là không một ai tìm biết thành phố của mình, xuống làm tay phiên dịch sống bằng sức mình cũng mạnh hơn bây giờ.
Sống ở đời trước cô tốt nghiệp một cái thì gả cho Triển Mộ, rồi sau đó toàn bộ ý định để ở nhà làm chức vụ bà xã, không có trận trách nhiệm này thì đối với tin tức buôn bán cô rất là xa lạ, cho dù cô thường xem tin tức tài chính với Triển Mộ, nhưng những thứ số liệu khô khan kia xa xa không thể so với nội dung trong tạp chí bát quái dễ dàng lọt vào tai được.
Ban đầu chỉ hận cô lệ thuộc vào thành thói, nếu không hiện tại kim cũng sẽ không bị động như vậy, Lúc ở giữa phòng thi Thương Lam đi ra, Trình Anh đã sớm chờ ở dưới tàng cây đại thụ, một đầu tóc ngắn sạch sẽ nhanh nhẹn khoác ở sau ót, giống như là không nhìn thấy cô, cô ấy nghiêm túc đếm ngón tay đối diện thông báo trên lan can.
Thương Lam nháy mắt mấy cái, không do dự thì đi về phía cô, chẳng qua là ở đáy lòng sâu kín thở dài, thật châm chọc, trời cao mở ra cho cô một cái bàn tay vàng cường đại, nhưng cô không có tư cách sử dụng kia.
"Cậu đang nhìn cái gì?"
Đột nhiên bị người vỗ vỗ bả vai, Trình Anh hơi giật mình quay đầu lại:
"Mình đang nhìn thông báo của đội bóng rổ, mùa hè này có tập huấn, cậu có muốn đi vui đùa với mình một chút hay không?"
Thương Lam mừng rỡ, nhận lấy cái cốc gật đầu liên tiếp:
"Vâng, cha!"
Sau khi lấy được sự đồng ý của Thương Trung Tín, Thương Lam cách ngày thì nói ra chuyện này với Trình Anh, hai cô gái nhỏ thảo luận hai ngày nữa đi cửa hàng mua thêm chút vật dụng hàng ngày, chủ yếu là Thương Lam muốn mua đôi giày thể thao, một tủ giày nữ tính của cô kia quả thật không được dùng để đi núi.
Mà Triển Mộ cũng không biết là lúc nào thì biết, buổi tối, đang lúc Thương Lam dọn dẹp hành lý qua, tiếng điện thoại gọi lớn vừa được thông qua.
"Anh Triển?"
Thương Lam không dám trễ nãi bắt đầu nhận.
"Ngủ sao?" Giọng Triển Mộ lắng xuống vang lên ở bên tai, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường, đã đến mười giờ tối.
"Ừ, sắp ngủ."
"Nghỉ đi." Anh mạn bất kinh tâm(không chút để ý) nói:
"Nghỉ hè nghĩ qua thế nào?"
Thương Lam ngẩn người, nhất thời đoán không chính xác tâm tư của anh, chỉ có thể nói cẩn thận:
"Em..."
"Ngày mai em phải mua vé máy bay đến đây." Không có cho cô nói xong, anh nói:
"Bên cha, anh sẽ giải thích với ông."
Đối với giọng nói độc đoán của anh, chân mày mặt Thương Lam nhíu chặt.
"Em không muốn, em đồng ý Trình Anh tiếp cô ấy đi tập huấn, hơn nữa... Hơn nữa cha cũng đồng ý."
Triển Mộ nheo mắt lại:
"Tiểu Lam, em lại muốn chọc giận anh sao?"
Tác giả có lời muốn nói: A... Tạp văn... A... Hôm nay cứ nhiều như vậy... A... Ngày mai không biết... A... Là ngoài cửa họ chụp ta... A...