Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 81 :
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Editor: Đường Thất Công Tử - Diễn đàn
Thương Lam thảm hại ở trong đôi mắt Ôn Dĩ Thâm lại trở thành một khung cảnh khác, cô gái trẻ trong khe suối như một tinh linh nhỏ sợ hãi, mắt to như nai con đang hoảng sợ nhìn mình, anh ta thấy cô ở nơi đó có ý phòng bị với anh.
Trên mặt anh mang nụ cười dịu dàng, bước chân nhỏ bé di chuyển, chậm rãi đến gần cô:
"Anh không có ác ý, chỉ muốn biết tên của em."
Thương Lam đang che giấu một sự cẩn thận, cô từng chút từng chút lùi về phía sau đi, như một con tuần lộc bị buộc đến miệng vách núi, nước suối cạn che đến đầu gối ướt sũng, cô để giày thể thao mới mua trên bờ, cô đứng trong nước một lúc, mắt thấy khoảng cách giữa người xa lạ và mình càng ngày càng gần, trong lòng cô sợ hãi, quay người lại định chạy lên bờ bên kia.
Bước chân của cô rất vội vàng, có mấy lần suýt nữa trượt.
Đi qua bờ bên kia, vội vã ngay cả giày cũng không cần, cũng may mắn nước chỗ giữa suối không sâu, chỉ đến khi Thương Lam lên bờ, nửa người dưới đã ướt đẫm từ sớm.
Quần áo ướt dính trên người lộ ra đường nét đẹp đẽ, không dám quay đầu liếc mắt nhìn người kia, cô chạy chậm rồi lao vào trong rừng rậm.
Tay đưa ra dừng lại ở trong không khí, nhìn bóng lưng cô từ từ đi xa, Ôn Dĩ Thâm thở dài, ánh mắt dừng trên đôi giày thể thao cô để lại bên dòng suối nhỏ, anh âm thầm cười khổ, anh có đáng sợ như vậy sao?
Nhà họ Thương
Sắc trời từ từ xám xịt, không khí lạnh lẽo thổi vào trong phòng, Thương Hồng ngồi bên bàn cơm không nhịn được sợ run cả người, vì chuyện của công ty nên Thương Trung Tín không về dùng cơm, buổi tối Lệ Di cũng có ván bài không về được, mà Thương Lam lại đi với đội giáo viên tập huấn rồi, bỗng nhiên, Die nd da nl e q uu ydo n vốn người cũng ít nên phòng ở càng trở nên lạnh hơn.
Thương Hồng nhai kỹ nuốt chậm, nuốt cơm tẻ vào trong miệng, vào lúc này lại nhớ điện thoại.
Đột nhiên ánh mắt cô sáng ngời:
"Anh đến đón em, đến đón em."
Ngăn cản động tác của người giúp việc, cô ba chân bốn cẳng chạy chậm đến chỗ bàn trà.
"Tiểu Hồng sao?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Hồng hiện lên chờ mong.
"Anh Triển, anh đến bằng cách nào?"
"Tiểu Lam có ở nhà hay không?"
Nhíu mày lại, nghe được cái tên này, trên mặt Thương Hồng vừa cười bỗng nhiên trầm xuống.
"Anh Triển, nghe nói bên New York rất lạnh, anh có mặc nhiều quần áo hay không? Ngộ nhỡ nhiễm bệnh thì không tốt." Giọng nói ân cần hỏi han còn hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, không có người đàn ông nào có thể chống đỡ được sự dịu dàng như vậy.
"Tiểu Hồng."
Triển Mộ do dự một lại, đột nhiên nói: "Anh hy vọng em có thể gọi anh một tiếng anh rể."
"Anh và chị đã kết hôn đâu, anh không muốn..." Cho dù ngày xưa hay bây giờ, chẳng bao giờ Thương Hồng gọi anh một tiếng anh rể.
Khôn khéo như Triển Mộ sao lại nhìn không ra tâm tư của cô, có thể đời trước anh ích kỷ không vạch trần, nếu tự động đưa tới cửa anh không có lý do từ chối.
Nguy hiểm nheo mắt lại, trong giọng nói của Triển Mộ mang theo chút lạnh lẽo, nghiêm khắc:
"Bây giờ em nói những lời này không phải quá sớm sao?" Thương Lam im lặng một lúc, tiếp tục nói:
"Em thích thử thì thử! Chuyện của em chị sẽ không để ý, Triển Mộ muốn lấy thì lấy, chị không để bụng."
Ánh mắt Thương Hồng sáng lên.
"Chị nói thật sao?"
Thương Lam lạnh nhạt im lặng gật đầu, bọn họ một người là em gái của mình, một người là chồng trước, không nút thắt đời trước nữa, lần này bọn họ kết thành vợ chồng cô rất vui mừng, nếu Thương Hồng có thể đi vào lễ đường với Triển Mộ, đương nhiên đó là kết quả tốt nhất.
Buổi tối, lúc Triển Mộ gọi điện thoại đến, Thương Lam đang ngồi ở bên giường lau mái tóc ướt nhẹp.
"Tiểu Lam, đã về rồi?"
Tắt máy sấy tóc đi, Thương Lam ôm đầu gối không lên tiếng trả lời.
Đầu kia im lặng một lúc, lại nói:
"Không nói lời nào? Em cảm thấy anh không có cách bắt em phải không?"
"Em không có gì để nói."
Tựa ở đầu giường, cô chơi với dúm tóc của mình.
"Tiểu Lam, ầm ĩ với anh em không có lợi." Trong lời nói của anh cất giấu mấy phần nóng giận.
Thương Lam thở dài, biết đây là dấu hiệu anh nổi giận.
"Xin lỗi, sẽ không có lần sau."
"Sẽ không?" Anh nói thật nhỏ: "Lần này anh có thể không so đo với em..."
"Anh về sao?" Vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gối, cô nhẹ nhàng cắt đứt lời của anh: "Anh sẽ vì em bỏ lại công ty mới mở mà về sao?"
Dứt lời, bên kia truyền đến sự yên lặng như tờ một lần nữa.
Dưới đáy lòng Thương Lam cười nhạt.
Anh sẽ không.
Cô chắc chắc rồi anh sẽ không vứt công việc xuống chỉ vì về nước "dạy dỗ" cô.
Kích động Lam Trí có thể làm như vậy, nhưng Triển Mộ sẽ không, trước mắt là sự nghiệp và tình yêu, sự nghiệp mãi mãi ở vị trí đầu não, vả lại, anh yêu cô sao?
Không phải.
Cô trong mắt anh ngoài trần truồng -- trần trụi -- dục vọng che đậy sẽ không thấy được cái khác, cô chỉ có thể để anh giải tỏa, còn có thể có công dụng gì khác?