Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 82 :
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Editor: Đường Thất Công Tử - Diễn đàn
"Anh cũng không thể bỏ qua cho em sao?" Giọng nói Thương Lam rất gay gắt:
"Em không hiểu, vì sao nhất định phải là em..."
...
Từ sau lần tập huấn đó, Thương Lam đưa mấy tờ giấy xin gia nhập đều quay trở về, cô biết cơ thể mình không được, dù sao trước đây huấn luyện viên đã từng khó hiểu nói ngầm về phía cô.
Sáng sớm trong công viên nhỏ thưa thớt người, vừa bắt đầu buổi sáng sương vẫn vờn quanh, khu vực xung quanh đây đều xây khu dân cư cao cấp, chỉ còn lại tốp năm tốp ba ông bố, bà mẹ đang múa thái cực quyền, Thương Lam chạy chậm qua, ngửi hương cỏ xanh trong không khí thở đều đặn ra.
Không vào được đội bóng cô chỉ có thể tìm cách khác rèn luyện, buổi sáng bãi cỏ hơi ẩm ướt, một bước giẫm xuống có thể để lại dấu chân, cô là một người thực dụng(1), tin tưởng chỉ cần chịu nỗ lực, chịu tích lũy, nhất định có thể đối phó cuộc sống độc lập sau này, đời trước cô sống trong hư vinh, quá ỷ lại kết quả chính mình bị lạc mất bản thân, cả đời cô đều oán trời trách đất ở đây, oán hận cha của mình, em gái, chồng, nhưng lại chưa bao giờ xét lại mình có phải bản thân cô có vấn đề hay không.
(1) Thực dụng: Chỉ nhằm vào những gì có thể mang lại lợi ích vật chất thiết thực và trước mắt cho mình, không quan tâm đến những mặt khác
Nhà họ Thương dự tính làm lớn, từ nhỏ Thương Lam đã không thiếu tiền, có người cha Thương Trung Tín sắp xếp mọi việc vì cô, cô không tìm được mục tiêu để nỗ lực, sau đó lấy chồng thì cuộc sống của cô chủ yếu càng vây quanh chồng, đảo đi đảo lại không có bản thân, đến lúc Thương Trung Tín qua đời, Thương Thị rơi vào tay Triển Mộ, đối với Thương Lam, từ nhỏ đã nhận giáo dục thục nữ mà nói, danh dự của vợ cả luôn đặt lên đầu tiên, cho dù đối mặt với đủ loại tin bên lề của Triển Mộ, thân làm cô chủ của nhà họ Thương, Triển phu nhân danh chính ngôn thuận, cô không chỉ đơn độc ở trước mắt người ngoài mà còn không thể khóc lóc om sòm, thậm chí ở phía trước ống kính, kéo da mặt xuống hiện ra vẻ hạnh phúc.
Thương Lam thở dài trên ghế dài ngồi xuống ở bên đường.
Cuộc sống quá mệt mỏi như thế, chẳng qua dường như thời gian mấy năm ngắn ngủi trong nháy mắt tâm tình của cô già đi vài chục năm, mọi thứ giả dối làm cho thể xác và tinh thần của con người đủ mỏi mệt.
Quầy hàng đối diện công viên nhỏ bày đủ loại đồ, bà chủ bán mì vằn thắn ở đây mấy chục năm, sáng sớm trong lúc Thương Lam từ từ chạy bộ phát hiện cái cửa hàng mì vằn thắn này, ngay cả bữa sáng vú Mỗ làm cũng không ăn, mỗi ngày khi đi ngang qua thì vào nếm một bát.
Tay nghề bà chủ rất tốt, nước canh đậm đà thịt viên tan vào miệng, Thương Lam đã từng ăn một lần thì để tâm, xuất phát từ tình yêu đối với tài năng nấu nướng, cô đổi lại cách nhõng nhẽo đòi hỏi nhất định là muốn biết cách làm mì vằn thắn, có thể phương pháp này là các cụ truyền xuống, nào có dễ dàng cho đi như vậy, không nói mỗi ngày Thương Lam vẫn đến đây hàng tháng, từ đầu đến cuối miệng bà chủ ngậm chặt không để lọt chút xíu nào.
Việc thường xuyên qua lại này tuy không lấy được phương pháp làm mì vằn thắn, lại biết rất nhiều chuyện của bà chủ, thì ra bà ấy họ Hoàng, tất cả mọi người gọi bà ấy là chị Hoàng, người khoảng hai mươi tuổi cũng không lớn hơn Thương Lam bao nhiêu, một góa phụ chồng lại chết một mình mang theo một người con trai sáu tuổi.
Nhẹ nhàng... thổi lướt qua hành lá cắt nhỏ trên mặt bát canh, Thương Lam nhìn bóng dáng chị Hoàng bận rộn và tiếng la hét trong trẻo vang lên cách đó không xa.
"Chị dâu, em tới giúp chị."
"Ừm... Em biết rồi."
"Mấy ngày nữa về sẽ lắp một cái camera cho em..."
"Không muốn." Trong lòng kinh hãi, Thương Lam chợt cảm thấy giọng của mình vững vàng, vội vàng giải thích:
"Em... Không nên phiền phức, em không cần loại đồ vật này."
Bây giờ mỗi đêm một cuộc điện thoại cô đã sắp ăn không tiêu rồi, nếu như anh lắp đặt một cái cameras lên, từ nay về sau nhất cử nhất động của cô ở trong phòng mình há lại cũng phải dưới sự theo dõi của anh?
Triển Mộ cười nhẹ nhàng:
"Tiểu Lam, anh luôn muốn nhìn thấy em, lẽ nào em không muốn sao?"
Không muốn, nhất quyết không.
Cắn thật chặt môi, nét mặt Thương Lam cứng đờ, cầu xin nói:
"Anh Triển, em không thích lắp đặt loại đồ vật này, anh đừng ép em có được hay không?"
Đầu kia im lặng một lúc lâu, sau đó truyền đến tiếng nói khàn khàn của Triển Mộ:
"Việc này chờ anh về rồi hãy nói, không còn sớm nữa em đi ngủ đi."
Thương Lam lặng lẽ thở phào một hơi, dưới sự đồng ý ngầm của anh cúp điện thoại, tắt máy, trong nháy mắt lòng không khỏi hiện lên một vẻ buồn rầu.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt biến mất một màu huyết sắc cuối cùng, đột nhiên trái tim co rút nhanh một trận, cô co người lên trong góc lòng sợ hãi, thời gian qua quá nhanh quá nhanh, ngày kia anh sẽ trở lại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mấy ngày hôm trước vội vàng tăng ca không có thời gian gõ chữ, mấy ngày nay nghỉ ngơi ta ngày càng tận lực, có thể đền gấp đôi, thương các bạn.