Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 83 :

Ngày đăng: 12:49 30/04/20


Editor: phi phi



Beta: Đường Thất Công Tử



Đợi đến lúc Triển Mộ ngồi máy bay mười mấy tiếng thì cuối cùng cũng đến thành phố B, sân bay lớn như vậy lại tìm không thấy bóng dáng của Thương Lam.



Anh nhíu mày gọi điện cho cô, tiếng chuông vang chưa đến một lúc thì được nhấc máy:



"Ở đâu?" Anh không vui nói:



"Không phải anh bảo em chờ ở sân bay sao?"



"Em không đến được..." Giọng nói mềm nhũn quanh quẩn bên tai, chân mày Triển Mộ nhíu chặt hơn:



"Em đang ở đâu?"



Sau một lúc im lặng, Thương Lam nói ở đầu dây:



"Ở bệnh viện."



Báo địa chỉ xong, cô im lặng nhìn Trương Tiệp Dư trên giường bệnh, ấn tắt cuộc gọi.



"Xin lỗi, trong lúc cô nằm viện chi phí tôi sẽ thanh toán giúp cô, bên phía trường học và công việc ở nhà hàng tôi tìm người xin phép nghỉ cho cô..."



"Có tiền giỏi lắm sao? Coi như tôi nghèo cũng không cần đại tiểu thư như cô thương hại." Gương mặt Trương Tiệp Dư lạnh lùng nói:



"Cô có thể dùng tiền đền bù tổn hại cho tôi, thế còn Tiểu Bảo làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô có thể dùng tiền mua tính mạng của nó về sao? Cô có biết nó quan trọng bao nhiêu với tôi hay không, cô có biết hay không..."



Ngũ quan xinh đẹp của Trương Tiệp Dư bởi vì tức giận trở nên vặn vẹo, chống lại ánh mắt sắc bén của cô ta, Thương Lam một mực đứng ở một bên không khỏi nhớ lại.



Việc này phải nói từ hai tiếng trước, lúc đó cô đang chạy trên đường tới sân bay, sợ đến muộn thì để tài xế tìm đường tắt mà đi.



Ai ngờ lúc rẽ lại đột nhiên một con mèo nhảy ra, ngay sau đó trước xe thoáng qua thân hình mảnh khảnh của Trương Tiệp Dư, kết quả xe phanh lại không kịp làm con mèo hoang chết tại chỗ, Trương Tiệp đuổi theo đầu bị xe đâm phải, cả người đụng vào cột điện bên cạnh.



Thương Lam ngồi ở phía sau xe sửng sốt nửa ngày, sau khi lấy lại bình tĩnh thì theo sát tài xế xuống xe mang Trương Tiệp đến bệnh viện gần đó, may mắn lúc ấy tốc độ xe không nhanh, Trương Tiệp tổn thương không nặng, phần lớn trên thân thể là chút ít vết thương ngoài da, chỉ có não bị chấn động nhẹ, bác sĩ đề nghị Thương Lam cho cô ấy làm thủ tục nằm viện, lại xin nghỉ học với trường một buổi chiều.



"Xin lỗi."



Con mèo hoang Trương Tiệp Dư chăm sóc tốt một thời gian, mỗi ngày đi qua ngõ hẻm cô luôn mang đến cho nó một cặp lồng đựng cơm và thức ăn thừa, thậm chí lấy nhũ danh(1), ai ngờ hôm nay nó sẽ chết ở trước mặt mình...
"Tới đây." Die nd da nl e q uu ydo n



Chống lại đôi mắt bén nhọn như sói của anh, trái tim Thương Lam không chỉ đập mạnh, ở trong còn có sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn là e sợ, chú ý tới anh vẫn chưa tức giận cuối cùng thẳng người, cô biết mình lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội bỏ trốn, do dự một lúc bước từng bước nhỏ về phía anh.



Khi cô đến gần, bốn phía xoay tròn một trận long trời lở đất, lúc nhìn lại, người đã bị anh mạnh mẽ đè xuống, anh đặt sức nặng toàn thân lên hết trên người cô, cô không thở nổi, khuỷu tay chống đỡ trên mặt đất vùi vào trong tấm thảm dày.



Động tác của anh quá nhanh, nhanh đến mức cô phản ứng không kịp nữa, đến miệng còn chưa thét lên đã bị anh nuốt vào trong miệng.



Anh như si như say hôn cô, nuốt lưỡi của cô, miệng của cô, Thương Lam cảm nhận được dưới chân mọc ra một đầm lầy sâu không thấy đáy, bùn đất đặc dính giam giữ tay chân của cô, bốn phía một màn đen kịt, tất cả giác quan chỉ có thể cảm nhận từ trên thân thể người đàn ông đang hô hấp dồn dập.



Tay của anh giống như ngọn lửa, đốt sạch quần áo cô không chút trở ngại chiếm lấy thân thể cô.



"Anh Triển, em không muốn... anh không nên như vậy!"



"Ngoan nghe lời, mở chân ra, anh sẽ cho em thoải mái." Anh thô lỗ xoa bóp trước ngực cô, hàm răng sắc bén kẹp lấy hạt đậu phía trên.



"Không... Không muốn, Triển... Anh triển, cái kia của em đến rồi... Hôm nay không thể..." Động tác xâm lược của Triển Mộ ngừng lại, ánh mắt bén nhọn nhìn cô.



"Bảo bối, không nên lừa anh."



Cô rụt bả vai lại không ngừng khóc nức nở, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi:



“Em không có, em không có."



Không có?



Ánh sáng trong mắt lóe lên, đầu ngón tay anh thô lỗ thăm dò vào quần lót của cô, quả thật đụng phải một lớp băng vệ sinh mỏng.



Hai chân thon dài của Thương Lam run không ngừng, cho dù xác nhận xong, nhưng tay của anh vẫn như cũ ở giữa hai chân cô không rời đi, cô nhìn thấy áo khoác của mình lẻ loi trơ trọi bị quăng trên bàn trà đằng kia, áo len trên người bị vén đến cổ, ngay cả tay áo bị anh kéo đứt, nội y sớm không biết ném đến góc nào từ sớm, đôi gò trắng như tuyết bại lộ trong không khí, quả anh đào mê người run rẩy trong gió lạnh.



Sắc mặt Triển Mộ trầm xuống, như là nghĩ đến điều gì, đột nhiên anh rút quần lót của cô ra, kéo băng vệ sinh xuống sạch sẽ không có chút máu nào, ánh mắt trở nên lạnh hơn, nhận thấy anh tức giận, đôi mắt Thương Lam hoảng sợ mà mở to, chân dài cong lên muốn lập lại chiêu cũ bị anh một tay đè xuống, lúc này anh trừng mắt nhìn cô như là muốn ăn sống nuốt tươi cô vậy.



"Em lừa anh sao?" Anh âm trầm mà cười cười, còn chưa đủ ngại, nâng bắp đùi của cô lên ngón trỏ tiến quân thần tốc, dò xét thật sâu trong cơ thể cô. Die nd da nl e q uu ydo n



Phát giác ngón tay của anh trong thân thể mình khuấy đảo nghiêng trời lệch đất, Thương Lam khóc lóc cầu xin nói:



"Anh Triển, anh tha cho em đi, em không dám, tuyệt đối không dám nữa."