Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 88 :

Ngày đăng: 12:49 30/04/20


Editor: Lạc Tâm Vũ



Triển Mộ không xuống nặng tay, buông cánh tay bị đè nặng của cô, có thể Thương Lam không hiểu ý tứ của anh, cũng không dám giãy dụa liền không nhúc nhích nằm úp sấp như vậy ở trên xe.



Cô đợi một hồi lâu cũng không thấy anh có động tác gì, bốn phía yên lặng đến đáng sợ, bên tai ngoài tiếng hít thở bình ổn của anh ra thì không có những thứ khác.



Cuối cùng cô không kiên nhẫn xoay người hỏi, lần này đôi mắt lập tức chạm vào đôi mắt khiếp người của anh:



“Anh Triển?”



Lòng cô còn sợ hãi gọi một tiếng:



“Anh làm sao vậy?”



“Phải đến lúc nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh.” Anh xoay qua mặt của cô, giọng điệu bình thản làm cho cô không nghe ra vui giận của anh.



“Tôi không hiểu ý của anh…”



“Tiểu Lam, em hiểu.” Anh nắm tay cô từ từ siết chặt, ghì ra một vòng vết đỏ ở trên cổ tay trắng nõn của cô, vốn là khuôn mặt tươi cười ôn hòa die,n; da.nlze.qu;ydo/nn đột nhiên trở nên u ám khiến cho người ta sợ hãi:



“Em đều hiểu hơn ai khác.”



Cô không hiểu, cái gì cô cũng không hiểu.



Thương Lam cắn răng nén xuống lời kêu đau trong miệng, đối với phản phúc vô thường* của anh, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi. Trong mấy ngày nay ở cùng anh, cô không lúc nào không căng thẳng thần kinh, nhất cử nhất động** cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo chọc giận anh cuối cùng chịu thiệt sẽ là mình.



*Phản phúc vô thường: chỉ một người thường xuyên thay đổi, mà sự thay đổi đó không có trạng thái ổn định (Nguồn: Baidu)



**Nhất cử nhất động: mỗi việc làm dù là nhỏ nhất.



Tại sao Triển Mộ của đời này lại trở nên càng khó đối phó, càng đáng sợ hơn trước.



Anh vuốt ve khuôn mặt của cô, ngón tay cái thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve ở bên mặt:



“Em không muốn giao trái tim cho anh không sao, anh có thể đợi em, nhưng Tiểu Lam, đừng để anh đợi quá lâu biết không?”



Giọng điệu của anh rất ôn hòa, rất dịu dàng. Đôi mắt sáng không hề chớp mắt nhìn cô chăm chú, đến nỗi cô có thể thấy được bóng dáng của mình từ con ngươi đen như mực của anh, nhưng động tác của anh lại làm người ta không rét mà run, khi nhận thấy được một đôi tay đang chậm rãi đi đến cổ mình, màu máu trên khuôn mặt cô mất dần hết trong nháy mắt.




Khớp hàm Thương Lam bắt đầu run lên, nghe giọng điệu dỗ trẻ con của anh, trong mắt cất giấu vẻ sợ hãi:



“Thứ anh mong muốn chưa từng không chiếm được, lần này nể tình em vi phạm lần đầu, anh không so đo với em, nếu lại để phát hiện em cố ý đông lạnh mình, thư cũng không cần đọc, trực tiếp đi nước Mĩ với anh, hử?”



Thương Lam nén xuống sự sợ hãi trong lòng, lần đầu nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.



Cô làm mịt mờ, mỗi một bước đều đã đi đến thật cẩn thật, rõ ràng người trùng sinh là cô, cô hẳn là càng hiểu anh hơn mới đúng, nhưng die nd da nl e q uu ydo n tại sao ở trước mặt anh, cô liền giống như một người trong suốt, cho dù cô cất giấu cái gì ở trong lòng, đều có thể bị anh liếc mắt một cái nhìn thấu.



“Tôi…Tôi phải đi về rồi.”



Cô lùi ra phía sau một bước muốn thoát ra từ trong lòng anh, thuốc bắc của vú nuôi nấu cô đã ngưng dùng thật lâu, Thương Lam là thật sự sợ, cô sợ nếu như có con, cô sẽ không có can đảm chạy trốn, cả đời này đều phải ở trong tầm tay của Triển Mộ sống những ngày còn lại làm cho cô cảm thấy sợ hãi, nếu có thể làm lại, cô không thể dẫm vào vết xe đổ nặng hơn đời trước nữa, huống chi, bây giờ tình cảm của cô với Triển Mộ ngoài trừ hận, liền chỉ còn lại có sợ, thật sự muốn sống cả đời với một người đàn ông đáng sợ như vậy, sớm muộn cô sẽ bị ép điên.



Trong lòng cô rõ ràng, chỉ là ngừng thuốc còn thiếu rất nhiều, cô thà rằng làm hư cơ thể của mình cũng không muốn mang thai con của anh, cả đời này bọn họ không thể, mãi mãi cũng không thể!



Anh ngăn đi sự giãy dụa của cô, nét mặt đang cười, có thể ý cười kia chẳng hề vui mắt:



“Cuối cùng em muốn anh làm sao mới bằng lòng tha thứ cho anh?”



Thương Lam cảm giác được tay anh nắm ở trên ngang hông mình càng chặt:



“Chúng ta bắt đầu lại, không tốt sao?”



“Không…” Thương Lam chợt tránh thoát ra khỏi cái ôm của anh:



“Tôi không hiểu… Không hiểu ý của anh!”



Cô không dám nhìn anh, xoay người bỏ chạy, lảo đảo chạy vào trong nhà, Triển Mộ khác thường không ngăn cô, chỉ là nhìn bóng lưng của cô từ từ rời xa, hai mắt lạnh lùng như rắn độc trong ẩn trong đêm tối, uy nghiêm đáng sợ phát ra sắc bén.



Vú nuôi mở cửa cho Thương Lam, cánh cửa vừa khép lại cô liền bổ nhào vào trong lòng bà một phen, bả vai gầy yếu không ngừng run run, dường như đang sợ hãi cái gì.



“Cô chủ?”



“Vú nuôi… Vú nuôi…” Tay Thương Lam ôm ở trên eo bà từ từ trở nên tránh, cô nén xuống sợ hãi trong lòng, đôi môi không ngừng run rẩy, dùng giọng nhỏ đến chỉ có mình có thể nghe được đọc:



“Không thể, không thể…”