Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 89 :

Ngày đăng: 12:49 30/04/20


Editor: Đường Thất Công Tử - Diễn đàn



Lúc trong cuộc sống, Triển Mộ vô tình phát hiện Thương Lam luôn luôn trong lúc anh đang không chú ý, đột nhiên nhìn chòng chọc anh, mà mỗi khi bị anh bắt được, lại vội vàng cúi đầu xuống, dáng dấp sợ hãi rụt rè, làm cho anh không tự chủ nhớ lại con rùa nhỏ Ngụy Vô Lan nuôi kia.



Nghĩ đến, dường như anh có thể thấy sở trường phía sau của cô là một vỏ rùa rất nhiều đường vân.



Khóe miệng vẽ lên một nụ cười, anh đi tới từ phía sau ôm lấy cô:



"Đẹp mắt không?"



Tay Thương Lam thu dọn chén đũa dừng lại, toàn thân cứng ngắc mặc cho anh đang ôm, nét mặt hiện lên một vẻ ngượng ngùng.



Anh vòng trước hông của cô, cằm thân mật để lên trên vai nhỏ yếu của cô, mang theo chút hứng thú nói:



"Tại sao muốn nhìn lén anh?"



Mặt Thương Lam cụp xuống không trả lời vấn đề của anh, đang nghiêm mặt dừng tay một chút, đang lặng im tiếp tục thu dọn bát đĩa trên bàn.



Trong mấy ngày này thái độ cư xử của Thương Lam anh không thể nói được, nhưng cũng không khó mà nói, chí ít ở trước mặt anh cô ngoan ngoãn, khéo léo, nhưng nguyên do cô chỉ có quá ngoan ngoãn, quá khéo léo, so với thiếu nữ hoạt bát tinh thần phấn chấn cùng tuổi, Triển Mộ phát hiện trên người cô ẩn dấu một loại không khí chết kéo dài.



Anh nhìn chòng chọc cô một lúc lâu, không chiếm được đáp lại của cô, nét mặt hiện lên vẻ không vui.



Thương Lam rủ xuống đang bị ép ngẩng đầu lên, anh đang bóp gò má của cô nhìn thẳng vào cô:



"Khuôn mặt chết chóc này của em còn muốn để bao lâu?"



Mười ngón tay to lỗ mãng bấm vào trong thịt, Thương Lam cảm giác được trên gò má truyền tới đau đớn, trong lòng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn "Soạt" một tiếng không còn chút máu, cô không nắm chắc được tính tình của anh, chỉ có thể liều mình lắc đầu.



Anh lại nhìn cô vài lần, trong con ngươi cất dấu nhiệt độ tức giận, đột nhiên dừng một chút buông thân thể của cô ra trở về ghế sa lon, từ trên bàn trà lấy điếu thuốc lá lên, rút một cây vào trong miệng, hai mắt đen nhánh đang khóa hình bóng của cô không tha.



Cô biết anh đang kiềm nén tâm tình của mình, trước kia chỉ khi Triển Mộ gặp phải chuyện phiền lòng mới lại hút thuốc, bình thường vừa lấy ra thì hút hơn nửa hộp, mà cô khi đó, nhìn anh vô hồn rút ra cũng sẽ lo lắng khuyên giải an ủi vài câu, nhưng hôm nay...



Thương Lam quay lưng lại né tránh tầm mắt vội vã của anh một cái, nửa phút không dám trễ nãi thu dọn bát đũa trên bàn, bưng vào phòng bếp rửa sạch.



Cô bần thần nửa ngày ở trong phòng bếp, sờ sờ chạm chạm chỗ nọ chỗ kia, thậm chí rửa sạch toàn bộ tủ bát và chén một lần, mãi đến khi phòng bếp sạch sẽ tỏa ánh sáng, lúc này mới do dự đi ra ngoài.



Triển Mộ ngồi ở trên ghế sa lon không biết đang suy nghĩ cái gì, trong cái gạt tàn thuốc chen đầy tàn thuốc, tính thời gian mình dọn dẹp trong phòng bếp một chút, số lượng anh rút ra không hơn một bao.



Triển Mộ là một người tiết chế, rượu thuốc lá đều chạm một chút, nhưng đó cũng chỉ là giới hạn xã giao đối ngoại, thỉnh thoảng tâm phiền cũng sẽ rút ra vài lần, nhưng cũng không nhiều giống như ngày hôm nay vậy.



Có thể khiến cho anh phiền lòng như vậy ngoài vấn đề trong công tác, công ty mới bên nước Mỹ kia bề bộn nhiều việc sao?



Thương Lam hơi kinh ngạc, vừa lúc Triển Mộ cũng nhìn thấy cô, anh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, ra lệnh:



"Qua đây."



Trên người anh mang theo một đợt phiền muộn, Thương Lam không dám thờ ơ, mấy bước đi tới, vừa mới tới gần thì bị anh đè trên ghế sa lon.



Anh đang chậm rãi cởi cúc trên quần áo của cô, hai mắt đỏ tươi hiện lên ánh sáng sắc bén của một người săn bắn hung ác độc địa lúc bắt được con mồi.



"Tiểu Lam, anh có thể nhịn em một lần, hai lần... Cũng không có nghĩa là có thể tiếp tục nhịn em lần thứ ba, bốn lần, dù sao em tùy hứng cũng nên có một mức độ." Die nd da nl e q uu ydo n



Thương Lam sợ hãi thở gấp một tiếng, bỗng tim đập hẫng nửa nhịp, cô không biết anh đang nói cái gì, chỉ cảm thấy cái sự tức giận này của anh tới quái lạ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Lam bị anh ấn vào trong ngực, bên tai ngôn ngữ buồn tẻ vô cùng dịu dàng đang lượn quanh anh, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được hai bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen phủ lên đầu của cô, cảm xúc như nhung lụa thượng hạng.



Vào giờ phút này, động tác cư xử của anh giống như dịu dàng nhất với người yêu, nhưng chỗ một đôi mắt lại hiện ra sát ý cô không nhìn thấy làm người ta run sợ.



"Em yên tâm, anh sẽ không tha cho bọn họ... "



......



Ánh sáng màu cam chiếu vào trong phòng, nơi này là khu bình dân miền Nam của thành phố B, một người đàn ông ngồi trong ngôi nhà nhỏ không đến 10m².



Anh lưng đưa về cửa chính ngồi ở chỗ đối diện gần cửa sổ đang khua bút vẽ trong tay trên bàn, anh đặt bản phác thảo lên lên xuống xuống ở giữa, người đàn ông chống hàm dưới đối với đang không ngừng khoa tay múa chân ký tên, hoàn cảnh bốn phía xốc xếch lại không bao phủ hết quý khí của anh ta.



Giản Lược thất quần áo anh đơn giản đang tôn lên một thân khí chất tao nhã, gò má tuấn tú như điêu khắc rõ rõ ràng ràng, trên mặt của anh ta mang theo một nụ cười nho nhã yếu ớt, dịu dàng phảng phất trước mặt cũng không phải là một bộ bản phác thảo, mà là người anh yêu mến nhất.



Giản Lược đang giật khẽ cánh cửa gỗ, đường hoàng đi vào, vẻ mặt cô chán ghét phủi bụi trên bả vai, nhìn người đàn ông, thanh thản ngồi vẽ tranh ở trước cửa sổ, cô không vui nói:



"Dĩ Thâm, sao anh không nói tiếng nào đã đi, anh có biết em tìm anh hơn nửa tháng?"



"Tìm anh có việc gì?" Ôn Dĩ Thâm không quay đầu lại, đang tiếp tục động tác trong tay.



"Anh..." Nhìn dáng vẻ anh không mặn không nhạt, Giản Lược xông lên chặn ngang rút đi bút vẽ của anh: "Nói như anh đi thì đi, bác Ôn rất tức giận, ngày mai bác quyết định thu hồi chức quyền của anh ở trên hội đồng quản trị, anh lập tức về với em, em giúp anh khuyên bác ấy."



Ôn Dĩ Thâm lấy một cây mới bút từ trên bàn ra, nụ cười nhạt nhòa nói:



"Anh sẽ trở về, cũng không phải bây giờ."



Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tối sầm lại, chỉ mấy giây, rất nhanh thì lấy lại như thường, cô nhăn lông mày rút tờ giấy trắng anh kẹp để vẽ:



"Nói chung... Nói chung anh theo em về trước."



"Ngoan, trả lại tranh cho anh, chờ anh vẽ xong thì trở về với em có được hay không?" Anh tính tình tốt nói.



Giản Lược cầm giấy trắng trong tay để lại chỗ cũ, nhìn thần thái anh bước vào làm việc rơi vào suy nghĩ, ánh mắt chạm đến tập tranh đặt ở góc bàn, chỉ hơi liếc mắt một chút, thì cô bị cô gái trẻ trong tranh hấp dẫn.



Thoạt nhìn cô gái trẻ trong tranh chẳng qua mười sáu mười bảy tuổi, nét mặt ngây thơ lại toát ra một loại u buồn không hợp với tuổi tác của bản thân, cô lẳng lặng ngồi bên dòng suối nhỏ, tựa như một con chim vừa mới được thả lồng sắt, trong mắt tồn tại bất lực và do dự kéo dài, muốn chạm vào bên ngoài nhưng lại không biết đang sợ cái gì, sợ hãi rụt rè, chậm chạp không dám vỗ cánh chỉ có thể do dự ở tại chỗ.



Đây là một bức tranh sơn dầu, hoạ sĩ tinh tế tả thực, từ chỗ chi tiết trên người cô gái đó có thể thấy được tay vẽ dụng tâm, chắc là anh vẽ rất lâu, rất nhiều thời gian, ngay cả một sợi tóc nhỏ bé cũng không bỏ qua.



Giản Lược tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt rùng mình cô không nhịn được hỏi:



"Dĩ Thâm, anh vẽ ai?"



Ôn Dĩ Thâm không trả lời vấn đề của cô, vé phác bóng mờ dưới chỗ đá ngầm, đang nghe tiếng sóng biển gõ vào mỏm đá cách đó không xa, trong đầu hiện lên vẻ mặt luống cuống của người thiếu nữ, khóe miệng của anh vẽ ra một nụ cười mỉm như ngọc.



Đó là...



Khoảng thời gian Thương Lam nghỉ đông còn mấy ngày thì kết thúc, Triển Mộ lại vội vã trở về nước Mỹ, nghe nói là công ty mới bên nước Mỹ xảy ra chút vấn đề, anh đi vội vội vàng vàng, thậm chí chưa nói một tiếng với cô.



Thương Lam mừng rỡ khi anh rời đi, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, cuối cùng cuộc sống này lại trở về quỹ đạo.



Mặc dù cuối năm, Thương Trung Tín vẫn bề bộn nhiều việc như cũ, cả ngày ông làm ổ ở trong phòng sách không ra, đi ra cũng chạy thẳng tới công ty, cho nên Thương Lam cũng có chừng mấy ngày chưa thấy ông, lúc buổi tối Thương Lam ngồi bên bàn đọc sách bê lên một quyển tiểu thuyết tiếng Anh đang cật lực đọc, cô không phải thông minh, đối với ngôn ngữ càng không được trời cho cái gì, trụ cột của cô quá kém, muốn thi nổi điểm số, phải cố gắng trả giá nhiều gấp đôi so với người bình thường.