Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 93 :
Ngày đăng: 22:24 27/06/20
Editor: Lạc Tâm Vũ
Mặc dù đã đến thời tiết tháng sáu, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn cứ thấp như cũ, khi ra khỏi thành phố đồ nướng trời đã tối hẳn, trong trung tâm thành phố đèn đuốc sáng trưng, giữa người đi đường qua lại cô thấy được xe của Triển Mộ.
Người đàn ông tựa vào cạnh cửa xe, miệng nhả ra vòng khói, thấy cô đến, anh rút ra dụi tắt nửa điếu thuốc lá lịch thiệp vì cô mở cửa xe chỗ kế bên tay lái.
“Mệt mỏi?”
Thương Lam im lặng ngồi vào trong xe, tay vừa muốn đụng tới dây an toàn liền bị anh giành trước một bước, anh săn sóc cúi người cài chốt cho cô, đầu ngón tay hình như có ý, lại giống như vô tình xẹt qua nơi tròn trịa trước ngực, khẽ ma sát lên đỉnh gồ lên, mang ra một trận run rẩy.
Cô ngẩn người, nét mặt trắng bệch, lắc đầu nói:
“Không mệt.”
Hôm nay Thương Lam ra ngoài cũng không để ý cách ăn mặc thế nào, chỉ là phối hợp tùy ý một cái sơ mi cùng váy dài, mùa hè vốn ăn mặc ít, chất vải lại là loại chiffon* mát mẻ này, cho nên từ góc độ nhìn của Triển Mộ, anh có thể nhìn rõ áo ngực dưới áo mỏng màu trắng mờ của cô.
*Vải chiffon: Chiffon là loại vải có độ mỏng (hơi trong suốt) và sáng(hơi bóng), có độ rũ vừa phải. Cũng là chất liệu mỏng, nhẹ được rất nhiều nhà thiết kế ưa chuộng. Ngoài chất liệu chiffon làm từ polyester, còn lại các chất liệu vải chiffon khác đều rất dễ nhuộm màu. Chiffon thường được dùng để may sơ mi, váy, đầm vì nó tạo cho bạn một dáng vẻ thanh lịch, quý phái và điệu đà.
Chính là thời điểm dậy thì của con gái, hơn nữa trong hai năm này anh liên tục đưa đồ bổ đến nhà họ Thương, thân hình vốn gầy gò dieendaanleequuydonn của Thương Lam từ từ đẫy đà lên, hai cái bánh bao nhỏ nổi lên trước ngực càng ngọt ngào mê người.
Anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn cô dần trở nên nồng nhiệt, hai mắt quấn quýt ở cổ áo của cô lưu luyến không rời, một đường từ cổ trắng nõn đi xuống….
Lòng Thương Lam run lên vội đưa tay che giấu, nhưng anh nhanh hơn cô một bước giữ cổ tay của cô, xuyên thấu qua cổ áo mở rộng suồng sã đánh giá dáng người đẹp đẽ dưới quần áo của cô.
Gần tối Triển Mộ mới xuống máy bay, phong trần mệt mỏi đến ngay cả quần áo cũng không thay, liền chạy tới tìm cô, nghĩ đến bọn họ cũng không gặp nhau non nửa năm, mà lần này anh quay về, vì một tuần sau chính là lễ đính hôn của hai người.
Thương Lam thử rút tay mình về, thấy sau khi giãy dụa vài lần không vùng ra được, cũng từ bỏ rồi.
Nhìn dục vọng sắp phá kén trong mắt anh, cô sinh ra một nỗi sợ sệt đến từ sâu trong linh hồn, nhớ lại hai người gặp lại sau khi tạm xa nhau, kết quả của cô, cô nhịn xuống xúc động gạt tay anh ra, toàn bộ cơ thể càng lùi về phía sau.
Cô vẫn nghĩ không ta, Triển Mộ của đời trước rõ ràng không phải là một người phóng túng dục vọng, cũng không yêu cầu quá đáng với cô như hiện tại… Rốt cuộc là cái nào sai?
Ngay tại lúc Thương Lâm ngây người, anh đã buông cô ra vòng qua đầu xe về trên vị trí lái, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ngồi ngay ngắn.
Sau khi xe chạy trên quốc lộ được một đoạn thời gian, lúc này cô mới hậu tri hậu giác* phát hiện ra đường anh đi hoàn toàn không phải là đường về nhà họ Thương.
*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kĩ càng mới phát hiện ra
Tuy là đã sớm chuẩn bị tâm lí tốt rồi, nhưng cô vẫn ôm lòng gặp may, thử hỏi:
“Không phải chúng ta phải về nhà sao?”
Anh nhéo hai cánh mông của cô, làm bộ lại muốn đánh tiếp, trong lòng Thương Lam sợ hãi, run rẩy mở chân đến tối đa.
“Không đủ!” Giọng nói của anh lại lớn hơn một chút, mang theo một sự mạnh mẽ đến mức làm cho không ai có thể quả quyết kháng cự.
Nước mắt từ từ mờ hai mắt, cô nằm ở dưới thân anh, hai chân mở rộng ra, với tư thế nhục nhã nhất…
Cuối cùng, anh dùng thuốc tốt nhất, mà trong quá trình mấy phút đồng hồ này, một ống thuốc mỡ to bằng ngón tay được anh dùng đủ hết, không thừa chút nào chen vào trong cơ thể cô.
“Bảo bối, có cảm giác không?” Bàn tay to phủ trên đỉnh, đầu nhũ của cô, đầu ngón tay kẹp nơi cao vút trên đó, lòng bàn tay thô ráp không ngừng vuốt ve, chơi đùa.
Thương Lam ôm mặt mình không nhìn anh, theo sự vỗ về chơi đùa của anh, cơ thể sinh ra một cảm giác khiến cô bỡ ngỡ, sợ sự nhiệt tình.
Cô đỏ mặt không ngừng thở hổn hển, hô hấp trở nên rối loạn, cả người bị một cảm giác vô lực bao phủ, tinh thần và trí tuệ dần trở nên mơ hồ giữa sự mờ mờ ảo ảo, cảnh vật bốn phía đều lắc lư, cô không thấy rõ die nd da nl e q uu ydo mình ở đâu, thế giới của cô bị bóp méo thành một cục, trừ người đàn ông trên người, cũng không cảm giác được cái khác.
Cơ thể trắng nõn nhiễm lên một tầng hồng nhạt, cô nắm lấy bờ vai của anh, đầu ngón tay lõm vào thật sâu trong đó:
“Anh Triển… Em nóng quá…”
Cô khóc đứt quãng ở trong miệng anh, bất lực đẩy đầu của anh:
“Thật là khó chịu…”
“Bé ngoan, muốn không? Muốn thì tự mình tới ngồi lên.” Rời khỏi môi của cô, anh mút thùy tai mượt mà của cô cám dỗ nói:
“Vật nhỏ, đến trên người anh.”
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người đều đang thở gấp, mùi người đàn ông và người phụ nữ quấn quýt, trong không khí tràn ngập mùi tình, dục nồng liệt, dưới sự dẫn dụ của anh, Thương Lam bò lên tên chân dài của anh, dạng chân ở giữa bụng anh.
Chân ngọc trắng nõn ôm lấy eo của anh, cởi một nửa áo sơ mi rộng lùng thùng rơi trên cánh tay mảnh khảnh, hai con thỏ nở nang bại lộ trong không khí, trên đỉnh, nhũ, màu hồng đỏ còn dính nước miếng của anh, dưới ánh đèn lờ mờ lộ ra một chút ánh sáng trong suốt, mê người giống như quả dâu tây trong sương sớm, khiến người ta càng muốn đi sâu vào để hái.
Hai chân mềm nhũn, nếu không phải tay Triển Mộ giữ trên eo cô, thì ngay cả trọng lượng chính mình cô cũng sắp không chống đỡ nổi rồi.
Thương Lam cố gắng mở to mắt, muốn khôi phục một chút tỉnh tảo, nhưng không biết Triển Mộ bôi cái gì cho cô, cô chỉ thấy cơ thể mình trở nên nóng khác thường, đầu óc mơ hồ thành một cục, cảm giác của cả người tập trung ở dưới thân, nơi hai người quấn quýt.
Không kịp đợi phản ứng của cô, Triển Mộ đã giữ eo của cô, thúc mạnh lên trên một cái, cắn răng chịu đựng sự nồng nhiệt tìm được động nhỏ chặt chẽ của cô, “phì” một tiếng cố gắng đến cùng mà vào.
Lần này nghênh đón anh cũng không phải sự khô khốc như thường ngày, bên trong ẩm ướt càng thuận tiện cho anh rút ra tiến vào cùng di chuyển.
Thương Lam đã nói không ra lời, lời nói coi như cũng không lưu loát, cô tựa vào ngực anh, vặn vẹo lên xuống theo bàn tay giữ ở ngang hông mình, trong cơ thể như tích lũy vài ngọn lửa không biết tên, đang kêu gào mãnh liệt, chúng muốn biểu lộ ra, nhưng từ đầu đến cuối không tìm thấy lối ra.
Cô nghẹn ngào một lát, nước mắt như như hạt châu rơi xuống đứt quãng, từng giọt từng giọt in lên lồng ngực trần trụi của anh, cô yêu kiều không có sức giãy dụa mà tựa vào ngực anh, cơ thể yếu đuối hoàn toàn không die,n; da.nlze.qu;ydo/nn chịu nổi sự phóng túng lỗ mãng của anh.
“Anh Triển… anh Triển…” Bây giờ ngoại trừ tim đập, quanh quẩn ở bên tai cô chỉ có tiếng hít thở rối loạn của người đàn ông, cô khóc nghẹn ngào, dưới tác dụng của thuốc, ánh mắt đờ đẫn, có thể chính cô cũng không biết mình đang nói cái gì.
“Mau giúp em… Mau giúp em…”
Giọng nói nhỏ bé của cô rơi vào trong tai anh chính là thuốc, thúc, tình cao cấp nhất trên thê giới, cơ thể gầy yếu, biểu cảm quyến rũ như vậy, dẫn ra yếu tố thô bạo ẩn náu trong nội tâm của anh, giờ khắc này Triển Mộ không còn là Triển tổng áo mũ chỉnh tề, lời lẽ cử chỉ cẩn thận như ban ngày, anh đã biến thành một cầm, thú không kiềm chế được dục, vọng.