Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 93 : Thiếu

Ngày đăng: 08:35 18/07/20






Editor: Thiên Y



Trong đêm, Thương Lam bỗng sốt nhẹ. Sau khi Triển Mộ tắm rửa sạch sẽ cho cô liền ôm cô về trên giường, rồi đi thẳng tới phòng tắm.



Một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rào rào. Nằm ở trên giường, cô bỗng nhíu chặt chân mày, thân thể cảm thấy không thoải mái. Nghe âm thanh tích tắc của đồng hồ treo tường, cô quấn chăn nằm sát vào một góc giường theo bản năng.



Không biết qua bao lâu, tiếng nước chảy trong phòng tắm bỗng dừng lại. Trong lúc mơ màng, cô thấy anh duỗi bàn tay hướng về phía mình, lòng bàn tay dày rộng cùng những ngón tay tràn đầy tính xâm lược.



Cô nhìn thoáng qua dáng vẻ của Triển Mộ. Rất nhanh, cô không còn thấy rõ được động tác của anh. Trong lòng bỗng chấn động, cô giống như một con nhím bị hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào chăn mỏng, cả người lặng lẽ dựng lên gai nhọn.



Loại chuyện lặt vặt này Triển Mộ không để vào trong mắt, không điều gì mà anh không làm được. Với anh, thua cuộc đồng nghĩa với cái chết, cho nên anh không thể thua, cũng không thể có điểm yếu. Nhưng với Thương Lam, không thể nghi ngờ cô chính là điểm yếu của anh. Đời trước còn như vậy, huống chi hôm nay......



Nhìn thấy cô sợ hãi, bàn tay đang duỗi ra của anh bỗng dừng lại giữa không trung:



" Tiểu Lam."



Anh luồn qua đầu vai của cô, bàn tay ngang nhiên luồn vào trong cổ áo ngủ. Khi lòng bàn tay thô nóng áp lên da của mình thì Thương Lam bỗng run một cái.



" Bên Mĩ anh đã sắp xếp xong trường học, chờ sau khi kết thúc lễ đính hôn, em hãy đi cùng với anh."



Ngón giữa vân vê đỉnh nhũ hoa, giống như nổi lên hứng thú, hai ngón tay miết nhẹ kéo lên khiến nhũ hoa đỏ ửng, run rẩy đứng lên.





Cả người Thương Lam khẽ run rẩy, cô co người lại, mệt mỏi gật đầu. Hiện tại, cô mệt muốn chết đi được, không còn sức lực mà ứng phó với dục vọng của anh.



Anh ôm cô một lúc lâu rồi đột ngột rút tay về, đứng dậy khỏi giường. Cô nghe được tiếng anh đóng cửa thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.



Chỉ một lúc sau liền nghe thấy tiếng bước chân của anh từ từ đến gần. Trong tay bưng một chén thuốc, anh cẩn thận đỡ cô ngồi dựa vào thành giường, sau đó nhẹ nhàng khuấy đều cái chén nhỏ.



Đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc bắc gay mũi tràn ngập ở trong phòng, cô nhíu mày cố lùi người về phía sau, bờ môi cắn chặt, dù thế nào cũng không chịu chạm vào cái thìa anh đưa đến.



" Ngoan, việc này có lợi cho thân thể của em." Anh kiên nhẫn khuyên nhủ, miệng thổi thổi, cái thìa trong tay hướng đến miệng cô một lần nữa.



Cô lắc đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn xoay qua một bên, không chịu hợp tác.



" Tiểu Lam." Ánh mắt thoáng hiện vẻ không vui, mặt anh trầm xuống, nhỏ giọng nhấn mạnh: " Nghe lời."



Giọng nói của anh khàn khàn lại thêm mấy phần cảnh cáo, Thương Lam có chút do dự, cả người chậm chạp quay về phía anh, môi anh đào chạm vào chiếc thìa anh đưa tới, nuốt xuống nước thuốc bên trong từng chút một.



Thật là đắng, đắng vào tận tim phổi.



Ánh mắt liếc qua cái chén anh đang cầm trong tay, cô khổ sở uống nốt chỗ thuốc trong miệng, rồi lấy lòng nói: "Nhiều quá, em không uống hết."



Triển Mộ không trả lời vấn đề của cô, mắt chỉ hơi nhíu lại rồi tiếp túc múc một thìa đầy đưa đến. Cuối cùng thì toàn bộ chén thuốc đầy đều vào trong bụng của cô. Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa của Triển Mộ, cô uất ức núp ở trong chăn rơi nước mắt.





" Khóc cái gì? Anh là vì sức khoẻ của em, chẳng lẽ em không muốn có một đứa con thuộc về hai chúng ta?"



Anh không chắc chắn trong lòng Thương Lam còn giành tình cảm cho mình hay không, nhưng có thể khẳng định một điều là cô thật lòng muốn có một đứa nhỏ.



Triển Mộ sờ lên trán của cô, thấy bớt sốt thì mới thoáng yên tâm. Anh rút tay của mình về, nhìn thấy cô chìm trong suy nghĩ của mình.



[b]Truyện b đang đọc được đang trên. Mọi web đều là coppy. Mong các b đọc đúng nơi để ủng hộ nhóm edit tụi mk



[/b]



Đời trước, Thương Lam khao khát có một đứa bé. Sau khi cưới, cô tích cực đi khám bác sỹ, uống các loại thuốc, từ thuốc bắc đến thuốc tây, tất cả cô đều dùng thử. Khi đó, cho dù đắng thế nào, uống thuốc khó khăn ra sao, cô đều uống hết một hơi mà mặt không nhăn một cái, chỉ vì mong muốn có thể sinh ra một đứa bé khỏe mạnh.



Nhưng dù cô có cố gắng như thế nào đi nữa thì cuối cùng đều không đạt được kết quả.



" Ngủ đi, ngày mai anh dẫn em ra ngoài đi dạo." Anh vén chăn lên rồi nằm vào, dang tay ôm lấy eo nhỏ của cô, nhiệt độ ấm áp liền truyền đến cánh tay. Thật ấm áp! Để có được cảm giác ấm áp này, anh đã phải chờ đợi đến mười năm.



Thật ra, bữa tiệc đính hôn lần này không khác biệt gì so với lần trước cùng Thương Hồng.



Gần tối ngày hôm sau, sau khi Triển Mộ đưa cô về nhà, liền thuận tiện bàn bạc một chút về chuyện đính hôn với Thương Trung Tín.



Hai người đàn ông ăn ý không có nói ra ước hẹn hai năm trước. Mà cái ước định kia, thay vì nói là dùng để kiềm chế Triển Mộ, chẳng bằng nói đó là một cách mà Thương Trung Tín dùng để trấn an Thương Lam.



Lễ đính hôn của Thương Lam và Triển Mộ cùng với thân phận người thừa kế của anh, thì