Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 111 : Lam Ngân trở thành dân cờ bạc

Ngày đăng: 16:44 27/05/20


Sòng bạc lớn nhất kinh thành, tiếng người huyên náo kéo dài không dứt, cho dù nơi này đã hại không ít người táng gia bại sản, họ vẫn kéo đến không ngớt.



Lam Ngân đứng trong sòng bạc không ngừng hô to theo mọi người đặt đại hay đặt tiểu, dáng vẻ mê mụi kia quả thật là một tên cờ bạc thứ thiệt, hắn đã thua sạch số tiền trong tay, chưa ngừng lại hắn còn trộm cả tiền riêng của mẫu thân ra đánh, hôm nay hắn ta lại không về phủ.



"Thua rồi?" Lam Ngân ngã ngồi dưới đất nhìn xúc xắc, mình đã thua sạch.



Gã sai vặt trong sòng bạc hảo ý đỡ Lam Ngân dậy, nói: "Lam nhị thiếu gia, hay là hôm nay đến chỗ quản sự ở lầu hai mượn chút bạc, chờ Lam nhị thiếu thắng lại thì trả cho ông ta!"



Đôi mắt chưa ngủ nhiều ngày của Lam Ngân đột nhiên mở ra, vui vẻ nhìn gã sai vặt: “Thật sao? Mau dẫn bổn thiếu gia đi!"



"Vâng! Lam nhị thiếu gia, mời lên lầu!" Gã sai vặt ân cần dẫn Lam Ngân tới sương phòng quản sự trên lầu hai.



"Hóa ra là Lam nhị thiếu gia, không biết có chuyện gì khiến ngài phải đích thân đến chỗ của tiểu nhân?" Quản sự là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo có chút dữ tợn, thủ đoạn của hắn trong kinh ai ai cũng biết.



Lam Ngân bày ra dáng vẻ thiếu gia cao cao tại thượng ngồi đối diện quản sự: “Bổn thiếu gia nghe nói đến chỗ ngươi có thể mượn bạc?”



"Đúng vậy, nếu như Lam nhị thiếu gia không đủ tiền có thể mượn ở chỗ tiểu nhân, với điều kiện phải có gì đó thế chân!” Trong mắt quản gia hiện lên tinh quang, nhưng Lam Ngân lại không nhìn thấy.



"Được, vậy bổn thiếu gia mượn trước một ngàn lượng!” Lam Ngân lên mặt nói, một ngàn lượng là chi tiêu cả năm của phủ đệ lớn, hiện tại hắn ta lại dễ dàng nói ra chỉ vì quá trọng mặt mũi mà thôi, còn nữa, hắn ta cho rằng quản sự sẽ không cho mình mượn nhiều tiền như vậy.
Nữ tử khóc lóc thê thảm, nhưng không có đả động bất cứ người nào bên kia, ngay cả Lam Vũ và Lam Khúc đều lạnh mặt nhìn không chút thương cảm.



Lúc này Phong Dực Hiên và Lam U Niệm ngồi trong xe ngựa làm gì? Nàng ngồi đối diện nhìn vẻ mặt bất mãn của hắn, bởi vì khi vừa lên xe hắn liền muốn ôm nàng, nhưng nàng lạnh mặt nhìn, cho nên mới có tình cảnh như hiện tại.



"Niệm Niệm..." Phong Dực Hiên tiếp tục cố gắng dựa sát vào người Lam U Niệm dụ dỗ "Xe ngựa lắc lư, để ta ôm nàng sẽ thấy thoải mái hơn!"



Lam U Niệm nhìn chỗ ngồi của bọn họ, xe ngựa này do hắn căn dặn Ám Nhất chuẩn bị, bên trong hết sức xa hoa lại trang trí tinh mĩ, chăn bông mềm mại phủ kín toàn bộ xe ngựa, các ngăn tủ đổ đầy quà vặt mà nàng thích ăn, trong xe đặt một cái bàn gỗ lim, phía trên là nước trà và trái cây, nàng thực không biết lắc lư ở đâu, từ khi nào thì hắn đã học được cách nói dối?



Phong Dực Hiên rất không vui nhìn Lam U Niệm, ánh mắt viết rõ ta không vui, mau lại đây để ta ôm ôm!



Lam U Niệm bật cười, sau khi hai người nói rõ đã hiểu tâm ý của nhau, khoảng cách giữa bọn họ có sự thay đổi, cảm giác này khác hẳn cảm giác vui vẻ sung sướng khi là bằng hữu, người thân, sư phụ, ngươi sẽ cảm thấy mình không còn cô đơn trong biển người mênh mông, bởi vì bên cạnh đã có người đồng hành.



Phong Dực Hiên thấy nàng cười vui vẻ, khóe miệng cũng câu lên, hắn đã từng không dám biểu hiện quá mức thái quá trước mặt nàng, vì hắn sợ mình đi tới sẽ khiến nàng bỏ chạy, hiện tại hắn biết nàng cũng thích mình, cho nên điều muốn nói hắn đều nói, để nàng có thể chứng kiến điều mình làm là chân thật, một Phong Dực Hiên yêu chân thật, một Phong Dực Hiên khác thường.



Tiếng cười thanh thúy dễ nghe từ trong xe ngựa truyền ra, làm cho tâm tình người bên ngoài khá hơn rất nhiều. Lam Vũ và Lam Khúc khẽ mỉm cười, đã thật lâu rồi các nàng chưa nghe tiểu thư cười vui vẻ như vậy, bình thường tiểu thư cũng sẽ cười cùng các nàng nhưng không có vui vẻ như bây giờ, xem ra hai người họ ở chung là điều chính xác.



"Người trong xe ngựa mau cút ra cho ta!" Bọn cướp nhìn xe ngựa quát.