Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 112 : Thổ phỉ

Ngày đăng: 16:44 27/05/20


Lam U Niệm nghe bọn cướp hô liền bước xuống xe ngựa, Phong Dực Hiên cũng theo sau, hiện tại nàng không mang mạng che mặt, cho nên khi nàng vừa ra tới đám cướp liền choáng váng, nhìn nàng chằm chằm.



Bọn họ nhìn thấy một người mặc y phục trắng, váy bách hoa buộc eo trắng, tay cầm sa tím, tóc mai phất phới, tóc được bới lên bởi cây trâm hoa ngọc lan. Ánh mắt thật đẹp, chọc người ta trìu mến.



"Đẹp, thật sự quá đẹp!" Tay bọn họ sờ mó lung tung lên mặt nữ tử ngồi trên đất nhưng ánh mặt lại nhìn về phía Lam U Niệm, chảy nước miếng.



Sát khí quanh người Phong Dực Hiên ngày càng trầm trọng, âm trầm như Địa Ngục Tu La, khuôn mặt đẹp trai vô cùng kinh người, còn kinh diễm và nguy hiểm hơn cả Mạn Đà La, hắn chán ghét tất cả nam nhân dùng vẻ mặt si mê dơ bẩn đó nhìn Niệm Niệm, vừa nhìn hắn đã muốn móc mắt bọn chúng, trên thực tế hắn đã làm như vậy.



Phong Dực Hiên khẽ buông bàn tay đang nắm tay nàng, trong nháy mắt đến trước mặt đầu lĩnh, trực tiếp móc mắt hắn ra.     



"A - -" Tên kia đau đớn ngã lăn ra đất, Phong Dực Hiên ghét bỏ ném hai con ngươi trong tay đi, nhận khăn Ám Nhất đưa tới tỉ mỉ lau sạch vết máu trên tay, sau đó bình thản như không quay lại bên cạnh Lam U Niệm, dùng bàn tay khác nắm lấy tay nàng, tay vừa móc mắt người ta thì vắt chéo sau lưng không chạm vào Lam U Niệm.



Đầu lĩnh đau đến hôn mê bất tỉnh, nha hoàn kia vội vàng đỡ tiểu thư nhà mình dậy, co cụm một chỗ nửa muốn lên xe ngựa nửa lại không dám đi.



Những tên khác đều bị hành động đột ngột của Phong Dực Hiên chấn nhiếp, bọn họ vạn vạn không ngờ nam nhân này không nói một câu đã trực tiếp móc mắt đầu lĩnh, thủ đoạn tàn nhẫn khát máu khiến bọn họ vô cùng sợ hãi.



Chúng không ngốc biết hôm nay mình đã đá trúng thiết bản, nếu cầu xin tha thứ cũng sẽ không có cơ hội sống sót cho nên ra tay trước, tất cả đều vọt về phía Lam U Niệm và Phong Dực Hiên, vừa nhìn đã biết địa vị của cả hai trong đám người này.



Bọn cướp động, Trương Lâm cũng động, bọn cướp cậy mạnh căn bản không có võ công gì, chỉ một lát đã bị giết không còn manh giáp, chỉ còn lại thi thể đầy đất và mùi máu tanh nồng.



Phong Dực Hiên thấy đã giải quyết xong chuẩn bị cùng Lam U Niệm quay lại xe ngựa, đột nhiên có tiếng gọi "Vị công tử này..."



Phong Dực Hiên vẫn không ngừng chân, nhưng Lam U Niệm thì ngừng lại nhìn về phía nữ tử được nha hoàn đỡ, nàng ta mặc váy vàng dùng tơ vàng ngũ sắc thêu hoa lài, dưới váy vàng là đuôi váy phượng bách hoa, tay thêu la sa. Tóc búi cao cài một hàng trâm cài, phía sau là đóa hoa hồng mỏng manh. Mặc dù chịu chút kinh hãi, nhưng lại lộ ra phong thái ẻo lả, eo thon lã lướt. Nàng ta si mê nhìn Phong Dực Hiên, không cần nói cũng biết.
"Tiểu thư..." Lam Nhận đứng bên ngoài lo lắng nói "Thời gian độc phát của tiểu thư càng ngày càng không đúng hạn, nếu chúng ta đều đi người sẽ không có người bảo vệ, hơn nữa lần trước..."



Làm sao mà nàng không biết lo lắng của họ, lần trước nếu không phải ở Trân Vị các chỉ sợ sẽ thật sự xảy ra chuyện, may là lúc độc phát ở trên địa bàn của mình, nếu không sẽ bại lộ nhược điểm, không cẩn thận sẽ trở thành yếu điểm để kẻ địch đả kích trí mạng.



"Yên tâm, các sư huynh đều ở kinh thành, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn!" Bản lãnh của các sư huynh không nhỏ, hơn nữa còn rất bảo vệ nàng, cho nên nàng rất an tâm.



"Dạ!" Lam Nhận nghe nàng nói vậy liền cảm thấy an tâm hơn,  tình cảm giữa tiểu thư và các công tử vô cùng tốt, bọn họ luôn chăm sóc yêu thương tiểu thư, bây giờ bọ đến kinh thành nếu độc phát tiểu thư sẽ được an toàn.



"Kinh thành gần đây xảy ra chuyện gì sao?" Lam U Niệm hỏi.



"Gần đây kinh thành không có xảy ra chuyện gì lớn, chuyện Tam vương gia Phong Lâm Triệt giết người bị hoàng thượng biết, bây giờ hắn ta đang bị giam trong phủ!" Lam Nhận hồi đáp.



"Hửm? Tiểu thư, thật là kỳ quái! Vương gia đương triều giết một người là chuyện rất bình thường, như Minh Vương đấy ngài ấy giết không biết bao nhiêu người, sao không thấy bị hoàng thượng giam cầm?" Lam Vũ cảm thấy vô cùng khó hiểu.



"Chuyện này đương nhiên do Phong Hạ Kỳ đào bới thêm thắt, nếu không sao Phong Lâm Triệt có thể rơi vào kết cục này?" Lam U Niệm nhớ tới ca ca của Phong Dực Hiên, rõ ràng là một con hồ ly, bây giờ thời cơ tới hắn có thể bỏ qua ư, quả nhiên, Phong Hạ Kỳ đã không khiến nàng thất vọng, giải quyết đối thủ một cách nhanh gọn.



"A? Nhìn Tứ vương gia nho nhã như vật không ngờ là một tên hồ ly!”



"Ngươi đó, đừng bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa!" Lam U Niệm cảm thán.



Bên ngoài liền truyền tới tiếng cười khẽ: "Vậy Niệm Nhi muội muội có bị vẻ ngoài của ta lừa không?"