Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 117 : Chân tướng độc phát
Ngày đăng: 10:52 02/08/20
Hắn nghĩ cả đời này sẽ không thể nào quên được cảnh tượng trước mắt, người mà hắn tâm tâm niệm niệm nằm co quắp trên mặt đất lạnh băng, áo choàng đầy máu rơi ngay bên cạnh.
Trên cánh tay có vô số vết thương trầy sa sứt thịt dài ngắn khác nhau, máu chảy đầy đất. Sắc mặt tái nhợt, tóc ướt đẫm mồ hôi, cả người run rẩy, ánh mắt mơ hồ.
Nhìn thấy Lam U Niệm như vậy, Phong Dực Hiên cảm thấy ngực mình như bị chùy đá hung hăng nện lên, vô cùng đau nhức.
Hắn run rẩy đi đến bên cạnh ôm nàng vào lòng, rõ ràng là động tác đơn giản lại khiến hắn cảm thấy thật khó, khó đến mức khiến hắn muốn hủy diệt thiên địa.
Lam U Niệm mở mắt ra nhìn thấy mình đang được Phong Dực Hiên ôm, độc phát nhiều năm nàng chưa từng phát ra tiếng, khi nằm trong lòng hắn lại truyền ra từng đợt âm thanh thống khổ mơ hồ, còn đau đớn hơn cắt gân bẻ xương.
Phong Dực Hiên vận nội lực kéo Quỷ Nhất đang đứng bên ngoài vào, lạnh lùng điên cuồng quát: "Cứu nàng!"
Mọi người đều thấy Lam U Niệm đau đến phát run trong lòng Phong Dực Hiên, hắn cũng khổ sở run rẩy theo, đôi mắt đã khôi phục màu tím.
Quỷ Nhất chỉ biết đứng lặng tại chỗ nhìn Lam U Niệm. Hắn vẫn nhớ như in lần đầu tiên tiểu sư muội độc phát lúc đó nàng đau đến hôn mê bất tỉnh, sau đó vì muốn giải độc mà phải ngâm mình trong thuốc tắm, chưa bao giờ tiểu sư muội phát ra tiếng, bây giờ nàng tháo xuống tất cả ngụy trang rúc trong lòng Phong Dực Hiên, khi đau sẽ lên tiếng, có lẽ nam nhân này sẽ thật sự khiến tiểu sư muội hạnh phúc.
Phong Dực Hiên thấy Quỷ Nhất không trả lời cũng không đến cứu liền chuẩn bị giết chết hắn. Quỷ Nhất không động bởi vì hắn đau lòng, hắn tự trách vì bản thân học y lại không cứu được người mình quan tâm nhất.
Lam U Niệm run rẩy đặt tay lên tay Phong Dực Hiên ngăn cản hắn xuất chưởng, bởi vì trên cánh tay chằng chịt vết thương nên cánh tay bé nhỏ đều là máu, xinh đẹp quỷ dị.
Phong Dực Hiên thu hồi nội lực nắm lấy tay nàng, hắn cảm nhận rõ ràng nhiệt độ lạnh buốt cùng hô hấp ngắt quãng trên người nàng, thân thể run lên vì đau đớn. Phong Dực Hiên cảm thấy tim mình như bị ai cứa từng nhát từng nhát.
"Ta… Không sao!" Nàng nói vừa nhỏ lại ngắt quãng, máu trào ra bên khóe miệng, đó là máu do nàng cắn nát môi vì quá đau.
Phong Dực Hiên chuẩn bị dùng nội lực giúp nàng giảm đau lại bị Quỷ Nhất ngăn lại: “Không được làm bậy. Thân thể nàng không chịu được nội lực.”
"Sư phụ?" Lam U Niệm gọi, nàng biết hôm nay sư phụ muốn lật bài ngửa, nếu sư phụ muốn làm nàng sẽ không ngăn cản, chỉ vì ông quá đau lòng và bất bình.
Quỷ Y Tử cũng không đáp lời Lam U Niệm như bình thường, nhìn Lam Kiến Quân sắc lạnh: “Lúc ta nhặt được Tiểu Niệm Niệm con bé đã bị chôn trong tuyết nhiều ngày, cả người không có chỗ nào không bị thương, đứa bé khả ái như vậy lại gầy trơ xương, lại còn bị ngã từ trên vách núi xuống khiến xương cốt toàn thân dứt gãy. Ngươi có biết lão phu ôm con bé về Y Cốc thì thấy cái gì không? Toàn thân đều là vết roi, thân thể gầy yếu không giống hài tử tám tuổi chút nào, vết thương bị ngược đãi lâu ngày vô số. Trên người con bé còn bị người ta hạ vài chục loại độc.”
Quỷ Y Tử vừa dứt lời toàn bộ U Niệm các liền yên tĩnh, hai mắt Lam Kiến Quân đỏ bừng, lẩm bẩm: “Ta sai rồi! Đều tại ta!”
"Hừ!" Quỷ Y Tử cũng nhìn thấy sự hối hận của Lam Kiến Quân, cho nên không tiếp tục làm khó, dù sao thì người nọ cũng là phụ thân của Tiểu Niệm Niệm, ít nhiều gì ông vẫn nên chừa chút khẩu đức cho con bé!
"Tiền bối, Niệm Nhi bị làm sao thế?" Lam Mặc Huyền an ủi phụ thân, sau đó lo lắng hỏi.
"Tiểu Niệm Niệm trúng độc!" Quỷ Y Tử không có giấu giếm.
"Tiền bối không phải là Quỷ Y Tử sao? Chẳng lẽ không có cách?" Hoa Mộc Khuynh hỏi.
Quỷ Y Tử thở dài nhìn Lam U Niệm đang nằm trong lòng Phong Dực Hiên: "Nếu lão phu có biện pháp, còn để Niệm Niệm chịu khổ ư?"
"Bệnh trạng độc phát là gì?" Phong Dực Hiên dịu dàng rũ đôi mắt tím vén tóc cho nàng.
Quỷ Tam thấy tiểu sư muội không có ngăn cản nên hiểu rõ nàng không gạt Phong Dực Hiên, xem ra đây là người có chút khác biệt trong lòng tiểu sư muội: “Độc này là dị tướng vài chục loại độc được hạ trên người tiểu sư muội từ nhỏ, mỗi tháng phát tác một lần, lúc độc phát vô cùng đau đớn, còn đau khổ hơn rút gân lột da, nếu khi độc phát không gắn gượng vượt qua thì sẽ chết.”
Tử nhãn trở nên tĩnh mịch như hồ sâu, dù là vật gì chạm đến nó cũng sẽ bị chìm đắm, khiến người ta không thể nhìn thấy cảnh tượng trong hồ, hắn sẽ không để nàng rời khỏi.
Đây là lần thứ hai Lam Mặc Huyền thấy phụ thân rơi lệ, hai mắt ông rưng rưng nhìn muội muội, trong mắt đều là hối hận tự trách.
Thấy bầu không khí trong phòng ngày càng trầm, Lam U Niệm nhích lại gần ngực hắn, ngẩn đầu lên nhìn hắn, đôi mắt sạch sẽ thanh tịnh, sáng ngời tựa hồ có thể chiếu sáng trái tim bọn họ.
"Ta sống dai lắm, không cần lo lắng!" Nàng cam kết với hắn, cũng như cam kết với mọi người.
Dưới ánh đèn, dáng vẻ Phong Dực Hiên càng thêm cao lớn vững chãi, gương mặt lạnh lùng sắc bén chậm rãi hòa hoãn, môi mõng khẽ nhếch, trong mắt dần vui vẻ, dịu dàng nhìn nàng nói: “Ta sẽ không để cho nàng có chuyện, nàng ở đâu ta sẽ ở đó!”