Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 118 : Ai cũng đau lòng

Ngày đăng: 23:25 07/03/21


Editor: Bộ Yến Tử



__________



"Ngủ rồi sao?" Đoàn người Phong Hạ Kỳ vẫn ngồi trong sân U Niệm các, thấy Phong Dực Hiên đi ra bèn hỏi.



"Ừ!" Phong Dực Hiên ngồi xuống, hắn vốn muốn ở lại canh nàng nghỉ ngơi, nhưng sực nhớ ra mọi người đều ở đây vả lại hắn còn có chút việc muốn hỏi nên liền ra ngoài.



Quỷ Y Tử đã rời khỏi, xem ra là đến Trân Vị các tìm món ngon rồi, lúc này chỉ còn năm huynh đệ Quỷ Nhất và đám người Phong Dực Hiên, Lam Kiến Quân cũng chưa trở về, bây giờ ông rất muốn biết chuyện của nữ nhi, sau đó dốc sức đền bù.



Hai mắt Phong Dực Hiên ngày càng âm trầm, nhìn chằm chằm đám người Quỷ Nhất, ý tứ đó không cần nói cũng biết hắn muốn biết tất cả những đau khổ nàng đã từng chịu.



Quỷ Tam cầm lấy bầu rượu trên bàn uống một ngụm, sau đó bắt đầu kể: “Sư phụ nhặt được tiểu sư muội trong đóng tuyết dưới vách núi, khi đó vì cảm thấy nàng thật đáng thương, nhỏ như vậy đã bị người ta ném xuống núi trọng thương, còn bị trúng rất nhiều loại độc.”



"Các ngươi có biết không?" Quỷ Nhị như có chút say gầm lên: "Tiểu sư muội đã từng không nói chuyện nửa năm, cho dù lúc độc phát, vì giải độc bị sư phụ bắt ngâm trong thuốc tắm vô cùng đau đớn cũng không lên tiếng, thậm chí chúng ta còn tưởng muội ấy là người câm."



"Tại sao có thể như vậy?" Lam Mặc Huyền vô cùng đau lòng, muội muội không thể nói chuyện, rốt cuộc đã gặp phải chuyện thống khổ gì đến mức uất ức không thể nói?



Ai cũng bưng rượu lên uống cạn vì bọn họ đều thấy đau lòng cho nàng, tự nhủ với lòng sau này nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.



"Về sau thế nào? Làm thế nào muội ấy nói chuyện được?" Hoa Mộc Khuynh rơi lệ đầy mặt nhìn đám người Quỷ Nhất, hai tay nắm chặt y phục của Lam Mặc Huyền, nàng sợ mình sẽ khóc thành tiếng. Nàng vẫn cho rằng mình đã đủ đáng thương, không cha không mẹ che chở, hiện tại mới biết trên thế gian này người chịu nhiều đau khổ nhất chính là Niệm Nhi muội muội, sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, nữ hài nhỏ như vậy làm thế nào chịu được?







Thực xin lỗi, ta đã gặp nàng quá trễ. Xin lỗi, lúc nàng đau khổ nhất không có ở bên cạnh. Xin lỗi, đã khiến nàng chịu nhiều cực khổ.



Lam U Niệm ngửi mùi hương trên người hắn liền cảm thấy vô cùng an tâm, nàng biết hắn muốn nói gì, cho nên rất cảm động, có lẽ nàng rất thích cũng rất tự hào về hắn, nếu không làm sao lại bắt đầu ỷ lại hắn chứ? Nàng cảm thấy cái ôm của hắn rất có tác dụng dẹp yên lòng người, cái ôm vững chãi có thể che gió che mưa, cũng có thể ngăn cản ám tiễn minh thương, thậm chí trời long đất lỡ cũng không cần sợ hãi.



Lam U Niệm nhìn dung nhan khuynh quốc khuynh thành của hắn áp sát mình, sau một khắc đôi môi lương bạc kia đã phủ lên, tinh tế miêu tả viền môi nàng, dịu dàng hôn, thậm chí trong nháy mắt Lam U Niệm đã quên mất môi mình bị thương.



Phong Dực Hiên không có xâm nhập chỉ là liếm láp vết thương trên môi nàng, mang đến cho nàng cảm giác được nâng niu và ấm áp khiến trái tim lạnh băng của nàng cũng được sưởi ấm.



Lam U Niệm dùng cánh tay không bị thương ôm cổ hắn hôn trả, nàng có thể cảm giác được sự kinh ngạc của hắn, sau đó liền vui vẻ nheo mắt lại.



Sau nụ hôn dài, hắn giúp nàng thuận khí, trán chạm chán, kiên định nói: “Ta sẽ không để nàng rời khỏi.”



"Được!" Lam U Niệm đáp ứng, nếu như có thể giải độc, nàng sẽ ở cạnh hắn.



Đêm đã khuya, tiểu viện của Lam Kiến Quân lại đèn đuốc sáng trưng, ông ngồi một mình trong phòng uống rượu, ông thật không ngờ vì suy nghĩ sai lệch nhất thời lại khiến nữ nhi chịu nhiều đau khổ, từ giờ khắc này ông quyết định dù sau này nữ nhi muốn làm gì ông cũng sẽ ủng hộ, những thứ khác đều không quan trọng.



"Mặc Huyền, bá phụ ông ấy..." Hoa Mộc Khuynh lo lắng.



"Haizz, chúng ta vào cũng vô ích thôi!” Lam Mặc Huyền ngăn Hoa Mộc Khuynh lại: “Có phải người làm ca ca như ta rất vô dụng?”



"Không đâu. Chỉ cần sau này chàng chăm sóc Niệm Nhi thật tốt, sau này chúng ta cùng nhau bảo vệ muội ấy.” Hoa Mộc Khuynh nói.



“Được!”