Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 119 : Xem kịch vui

Ngày đăng: 23:25 07/03/21


Editor: Bộ Yến Tử



"Mẫu thân, người phải cứu hài nhi.” Lam Ngân khổ sở quỳ rạp xuống trước mặt An di nương cầu khẩn.



An di nương vừa thương vừa hận, bà ta đặt tất cả hy vọng trên người nhi tử nên khi hay tin hắn đến sòng bạc cũng không nghĩ nhiều, bởi vì trong kinh có không ít công tử quyền quý đều có vài tật xấu không phải đam mê tửu sắc thì ham bài bạc. Bà ta cho rằng Lam Ngân chỉ chơi nhỏ mà thôi, nhi tử có bao nhiêu bạc bà ta vẫn biết, chỉ là vạn vạn không ngờ lá gan của hắn lại to đến mức này.



"Ngươi bảo ta cứu ngươi thế nào? Ngươi mượn nhiều bạc như vậy ta biết phải làm sao?" An di nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng.



"Mẫu thân, mẫu thân, người mau nghĩ cách đi, nếu không bọn họ sẽ chặt đứt tay của nhi tử!" Lam Ngân khóc lóc thảm thiết níu lấy An di nương.



An di nương cũng không thể nào ngờ được Lam Ngân lại làm như vậy, hắn là nhi tử duy nhất của bà ta dù có thế nào bà ta cũng phải bảo vệ, nếu không ở Lam phủ bà ta sẽ không còn địa vị. Sợ là những ngày tháng sau này cũng không có hi vọng.



"Được rồi, mấy ngày nay con không được ra khỏi phủ, ta sẽ nghĩ biện pháp, chắc là đám người kia sẽ không dám xông vào Lam phủ." An di nương nói, dù sao với uy nghiêm của Lam phủ không phải ai muốn cũng vào cũng được, chỉ cần Lam Ngân không ra ngoài bà ta sẽ có cách thu xếp ổn thỏa mọi chuyện.



"Con hiểu rồi, mấy hôm nay con nhất định sẽ ngoan ngoãn ở trong phủ.” Lam ngân đứng lên, hắn thầm nghĩ dù mình mượn nhiều bạc hơn nữa cũng sẽ không sao, mình là công tử Lam phủ, cháu ngoại của Thừa tướng đương triều, đám người kia dám cả gan chặt tay mình sao?



An di nương thấy nhi tử không có tiền đồ cũng bó tay hết cách, nhi tử không có di truyền ưu điểm của Lam Kiến Quân cho nên bà ta phải đứng ra trù tính thay.



Những ngày kế tiếp ngày nào An di nương cũng ra khỏi phủ nghĩ cách xoay bạc, đó không phải số lượng nhỏ làm sao có thể gom dễ dàng?





“Lão gia, nếu tiểu thư đã để tin này truyền đến chỗ ngài ắc là muốn lão gia có hành động, lão gia định làm sao đây?” Lam Bá hỏi, ở trong lòng ông Lam phủ chỉ có một đích tử và một đích nữ.



"Đi!" Lam Kiến Quân đặt bút lông trong tay xuống, đứng dậy: "Niệm Nhi muốn làm cái gì cũng được, lúc trước ta đã không thể bảo vệ con bé, bây giờ có thể làm được bao nhiêu ta sẽ làm!"



"Lam cô nương!" Ám Tam xuất hiện ở U Niệm các, bây giờ nàng đã bị chủ tử điều đến làm việc cho Lam U Niệm, cho nên liền ra sức làm việc, nàng thừa nhận đi theo Lam cô nương thoải mái hơn nhiều.



"Chuyện gì?" Lam U Niệm hỏi, sau khi chấp nhận hắn tình cảm hai bên ngày càng thân cận, Phong Dực Hiên hận không thể ở lại Lam phủ, vì thế hắn liền đẩy Ám Tam đến đây làm ám vệ, không thể không nói ám vệ này rất có bản lĩnh, giải quyết mọi chuyện đều suôn sẻ.



"Hai tay của Lam Ngân đã bị chặt đi, An di nương đang trên đường đến đó, hiện tại Lam tướng quân cũng đã đi!" Ám Tam hưng phấn nói, nàng vốn tưởng rằng Lam cô nương chỉ là một muội tử nhuyễn manh, ai ngờ cũng hung tàn y hệt chủ tử, nàng thích như vậy.



"Nếu đã náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu chúng ta?" Lam U Niệm đứng lên khỏi giường, bây giờ nàng vẫn còn ngửi được hương vị thuộc về hắn.



"Lam Vũ." Lam U Niệm quay sang nói với Lam Vũ: "Đổi một cái giường lớn khác đến!"



Lam Vũ che môi mỉm cười, ngay cả Lam Khúc và Ám Tam đứng phía sau cũng cười, các nàng đều biết Lam U Niệm đau lòng Phong Dực Hiên, dù sao thì một nam nhân cao lớn hàng đêm phải ngủ trên chiếc giường nhỏ như vậy rất không thoải mái.



Lam U Niệm cũng không có xấu hổ, nàng cho rằng Phong Dực Hiên là nam nhân của mình, mình không thương thì ai thương?



"Lam Khúc, nói với Đại ca chưa?" Lam U Niệm mang sa che mặt lên.



"Những gì tiểu thư căn dặn ta đã nói với Đại công tử, bây giờ cứ chờ xem vở kịch hay của đám người An di nương thôi!" Lam Khúc cười nói.



"Phải, hôm nay quả thật sẽ có một màn kịch vui!"