Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 30 : Về phủ

Ngày đăng: 16:43 27/05/20


Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn  



Xe ngựa dừng lại, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt cùng sắc mặt trắng bệch của Lam Kiến Quân.



Lam U Niệm duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa chính Lam phủ, cửa chính Lam phủ rộng rãi to lớn, đôi sư tử đá đứng im uy nghiêm, dường như ở đó bảo vệ phủ đệ này. Phía trên cửa và sân treo từng chiếc từng chiếc đèn lồng, ở trong đêm tối tỏa ra ánh sáng yếu ớt, trước cửa chính đứng rất nhiều nô bộc và nha hoàn Lam phủ, còn có mấy trăm thủ hạ tâm phúc Lam Kiến Quân mang về.



"Lão gia!" Mấy trăm người quỳ rạp xuống đất, vừa cung kính vừa sợ hãi chủ nhân chân chính của Lam phủ, người vừa mới trở về. 



"Đứng lên đi!" Gương mặt của Lam Kiến Quân lộ vẻ cực kỳ lạnh lùng, nhìn những hạ nhân này, lại nghĩ tới nữ nhi của mình dưới tình huống không rõ chịu nhiều uất ức. Lam Kiến Quân hận không thể kéo hết những người này ra ngoài giết.



"Niệm Nhi, về nhà rồi!" Lam Kiến Quân không thèm nhìn đám người An di nương ở đằng sau, mà là lấy lòng nhìn Lam U Niệm.



Bởi vì lời Lam Kiến Quân nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía nữ hài mang khăn che mặt đứng ở đó, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng bản thân đã có phong thái tao nhã. Lúc quản gia nhìn thấy Lam U Niệm, thì như nhìn thấy quỷ, tại sao lại như vậy? Không phải Tam tiểu thư đã chết rồi sao? Rốt cuộc thì nàng là người hay quỷ?



"Lão gia, đây là Tam tiểu thư? Trên đời có rất nhiều người muốn trèo lên cành cao, lão gia nên nghĩ lại!" Phản ứng đầu tiên của quản gia chính là, đây là người giả mạo, khẳng định không phải Tam tiểu thư đã rơi xuống vách núi chết đi, cho nên ông ta muốn vạch trần thân phận người giả mạo này.




"Oan uổng? Vậy ngươi nói xem ngươi oan uổng chỗ nào?" Lam Kiến Quân chán ghét đá văng quản gia ra xa.



"Lão gia, đều là thiếp thân sai!" Không đợi quản gia nói gì, An di nương cũng quỳ rạp xuống đại sảnh, chưa nói đã chảy nước mắt nhìn Lam Kiến Quân.



Lam Kiến Quân nhìn An di nương trong mắt không có một tia tình cảm, thậm chí Lam U Niệm có thể từ bên trong nhìn thấy chán ghét. Vở kịch này xem ra càng ngày càng thú vị đấy chứ? Bên môi Lam U Niệm khẽ cong ý cười không tên.



"Lão gia, năm đó sau khi lão gia đi biên cương, thiếp thân một mình chống đỡ Lam phủ to lớn, cẩn trọng không dám thất lễ. Nhưng thiếp thân không nghĩ tới, Tam tiểu thư lại ham chơi chạy ra ngoài không cẩn thận mất tích. Thiếp thân biết tin Tam tiểu thư mất tích tự biết mình chết muôn lần cũng không thể đền tội, cho nên tiến cung cầu Hoàng hậu tỷ tỷ phái người tìm Tam tiểu thư." An di nương vừa nói vừa rơi lệ, dáng dấp tình chân ý thiết* thật sự làm cho người ta tin phục: "Nhưng phái rất nhiều người tìm cũng không có chút tăm hơi Tam tiểu thư, khi đó thiếp thân cho rằng Tam tiểu thư đã... Hu hu... Thiếp thân chỉ là phụ nhân hoảng loạn bất lực, vốn định báo cho lão gia, nhưng khi đó lão gia ở biên cương chiến sự báo nguy, thiếp thân sao có thể trong lúc này trở thành gông xiềng trên lưng lão gia!" 



*Tình chân ý thiết: tình ý chân thành, tha thiết.



"Nhiều năm qua thiếp thân chưa bao giờ buông tha tìm kiếm Tam tiểu thư, thậm chí vì thế mà làm phiền Hoàng hậu tỷ tỷ nhiều lần, nhưng không có kết quả. Cho nên thiếp thân cho rằng Tam tiểu thư thực bị giết hại, thiếp thân biết sau khi lão gia trở lại chắc chắn sẽ thương tâm, thiếp thân sợ lão gia bởi vì mình chỉ lo đánh trận mà hại Tam tiểu thư, cho nên thiếp chết ý nói Tam tiểu thư ở trên đường gặp phải bọn cướp, rồi qua đời. Thiếp thân nguyện gánh vác hết tất cả oán trách, cũng không muốn lão gia đau lòng!" An di nương câu câu chữ chữ đều là tính toán vì Lam phủ vì Lam Kiến Quân, khắc họa một hình tượng phụ nhân vô cùng tốt đẹp.



Thì ra chỗ dựa sau lưng An di nương là Hoàng hậu, còn có phụ thân là An Thừa tướng, kết hợp lời nói hiện tại ai có thể trừng phạt bà ta?