Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 31 : U Niệm các

Ngày đăng: 16:43 27/05/20


Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn



Trong đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng khóc bi ai thê lương của An di nương, tiếng khóc tựa hồ bao hàm bao nhiêu khổ sở cùng bất đắc dĩ.



Lam U Niệm liếc mắt nhìn Lam Kiến Quân, phát hiện trong mắt ông không có buông lỏng, xem ra người phụ thân này đúng là không thích An di nương, phụ thân chính trực như vậy thật khiến người ta không thể hạ độc thủ?



"Phụ thân!" Lam Nhã Nhã cũng quỳ xuống bên chân Lam Kiến Quân: "Phụ thân, người có biết người không ở trong phủ mấy năm, mẫu thân có bao nhiêu vất vả không? Chẳng những phải lo liệu toàn bộ Lam phủ, còn phải tìm kiếm Tam muội, bởi vì Tam muội mất tích mỗi đêm đều không thể an giấc." 



"Đúng vậy, Tam muội, hiện tại muội đã bình yên vô sự, muội có thể vì Lam phủ vì an vui của cả nhà mà không trách cứ mẫu thân nữa hay không?" Lam Ngân bi thương nhìn Lam U Niệm.



Ẩn giấu dưới khăn che mặt, khóe miệng chứa ý cười của Lam U Niệm càng tăng lên. An di nương thật sự đánh chủ ý rất hay! Bà ta vốn có chỗ dựa vững chắc, nếu như hôm nay xử trí bà ta, chỗ Hoàng hậu đúng là không tốt giao phó. Hơn nữa từng câu từng chữ của An di nương đều là vì cái nhà này, hơn nữa chuyện nàng mất tích chỉ có thể trách nàng ham chơi mà thôi, bà ta lao tâm lao lực tìm kiếm, nàng đã không có chuyện gì, nếu như bây giờ nàng còn đuổi theo không buông, vậy nàng chính là một nữ tử rắn rết vô tình vô nghĩa.



Lam Kiến Quân sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của đám người An di nương, càng thêm tức giận, cho dù là đối địch cùng Hoàng hậu và An Thừa tướng, ông cũng không cho phép bất luận kẻ nào hại nữ nhi của mình mà vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật! Còn không đợi Lam Kiến Quân nói chuyện, Lam U Niệm đã lên tiếng.



"Nhị ca nói cái gì đó? Từ đầu đến cuối tiểu muội chưa từng nói trách cứ, Nhị ca nói vậy không phải đang khích bác quan hệ giữa ta cùng với An di nương sao?" Lam U Niệm đứng dậy đỡ mẹ con An di nương dậy, phong thái hoàn toàn là một nữ hài ngoan ngoãn.



"Tam tiểu thư không trách ta sao?" An di nương tựa hồ rất vui vẻ lôi kéo ống tay áo màu trắng của Lam U Niệm.



"Đương nhiên sẽ không, An di nương đối xử tốt với ta như vậy, sao ta có thể trách An di nương? Hả?" Lam U Niệm thu hồi ống tay áo của mình, sâu kín nói.




"Hai người này là?" Lam Kiến Quân nhìn hai nữ tử đứng ở bên cạnh Lam U Niệm, hai người này không phải nha hoàn trong phủ, hơn nữa dung mạo không tầm thường, khí chất có thể sánh bằng một ít đại gia tiểu thư.



"Gặp qua Lam Tướng quân." Lam Vũ và Lam Khúc thi lễ.



"Nô tì Lam Khúc, đây là Lam Vũ, chúng tôi là tì nữ thiếp thân của tiểu thư." Lam Khúc lạnh nhạt nói.



Lam Kiến Quân và Lam Mặc Huyền nghe xong cẩn thận quan sát hai người thật tỉ mỉ, thấy hai người không phải là người có tâm tư rắm tâm, hơn nữa nghe nói tính mạng hai người được Lam U Niệm cứu cũng có thể đoán ra hai người rất được Lam U Niệm tín nhiệm.



"Ừ, viện này chỉ có hai tì nữ có phải quá ít hay không, cha sẽ điều ít người làm cùng nha hoàn tới đây!" Lam Kiến Quân thấy U Niệm các vắng vẻ, nói.



"Không cần, Lam Vũ cùng Lam Khúc rất tốt!" Lam U Niệm nhìn hai người, khẽ mỉm cười.



"Được rồi, các ngươi cố gắng chăm sóc tiểu thư, có chuyện gì có thể tới tìm ta!" Lam Kiến Quân nói với Lam Vũ và Lam Khúc, cũng là cho hai người các nàng quyền lợi ở Lam phủ, dù sao ở Lam phủ một tì nữ có thể trực tiếp tìm Tướng quân là rất hiếm có.



Lam Vũ vừa muốn mở miệng chuẩn bị phản bác, hừ, chính là ông không nói chúng ta cũng sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt. Nhưng Lam Khúc lại nhanh chóng ngăn lại lời Lam Vũ sắp nói ra khỏi miệng.



"Cảm ơn Tướng quân, nô tì đã rõ!" Lam Khúc nói, các nàng theo tiểu thư trở về, tự nhiên các nàng biết bản thân tiểu thư đã có tính toán, các nàng không thể làm rối loạn kế hoạch của tiểu thư.