Trùng Sinh Nông Phu

Chương 52 : Hành trình lên miếu

Ngày đăng: 19:47 19/04/20


Tết Trung thu, người một nhà Trương Thanh Thạch cuối cùng đã làm xong sốt thịt và điểm tâm, bởi vì quan hệ, cho nên số lượng những thứ này càng lớn, không nói trấn trên, ngay cả thôn bọn họ và nhà một số người ở thôn phụ cận đều chạy tới mua. Việc buôn bán của bọn họ miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt, cũng làm người một nhà gấp mệt muốn chết, nhưng là bọn họ dù mệt mỏi vẫn thật cao hứng, bởi vì kiếm tiền a!



Trương Thanh Thạch từ lúc trong tay có tiền thì mỗi tháng cho chúng nữ nhi tiền tiêu vặt, mỗi người mỗi tháng đều có năm mươi văn tiền tiêu vặt, ngay cả Tiểu Hoa cũng không ngoại lệ. Số tiền này theo Trương Thanh Thạch cũng không nhiều, nhưng với Đại Hoa các nàng thì đã rất nhiều, trong thôn có mấy nữ hài tử có thể giống như các nàng mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt nhiều như vậy đâu? Ngay cả nam hài cũng không có! Hơn nữa cha các nàng còn là cho ba người các nàng một lúc! Cộng lại một trăm năm mươi văn, ở trong thôn bọn họ rất nhiều người ở riêng, con trai được phân đi ra mỗi tháng cấp tiền cho lão nhân cũng chỉ được có thế!



Hiện tại qua trung thu, Trương Thanh Thạch cho tiền tiêu vặt gấp bội, mỗi người cho một trăm văn, làm cho ba nữ nhi cao hứng muốn hư.



Tuyết nương nói với các nàng: "Tiền này các con phải thu cẩn thận, đừng phung phí."



Trương Thanh Thạch kéo tay của nàng nói: "Được rồi, nếu đã cho các nàng thì để cho các nàng tự mình làm chủ, chúng ta không cần lo. Ta cũng phải học tiêu tiền, nếu không thì ta cố gắng kiếm tiền là vì cái gì? Nàng xem nàng, đã qua lễ, nàng sao vẫn còn mặc trắng trong thuần khiết như vậy? Y phục màu hồng đào nàng mặc đẹp mắt, còn có cây trâm hoa kia nàng cài đẹp mắt nhất. Nàng cứ cài đi, nếu không đủ thì ta mua trâm vàng cho nàng."



Tuyết nương đỏ mặt, thoát ra tay Trương Thanh Thạch bước nhanh đi ra ngoài.



Trương Thanh Thạch cười cười, nói với ba nữ nhi đang mở to hai mắt nhìn hắn: "Nhìn cái gì a? Tính tiền của các con đi! Lúc ra tiền còn bắt nương các con trả, để cho nàng đau lòng cha trừ tiền tiêu vặt của các con!"



Trương Thanh Thạch cũng đi ra ngoài, lưu ba khuê nữ mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Đại Hoa và Nhị Hoa khanh khách cười rộ lên, Tiểu Hoa không hiểu đã xảy ra chuyện gì, có điều cũng đi theo khanh khách cười rộ lên, bên trong phòng một trận cười vui thanh.



Tuyết nương vỗ Trương Thanh Thạch một cái, lại không có từ trong lòng Trương Thanh Thạch thoát ra ngoài, hai người rúc vào với nhau, nhìn đại thụ trong sân, trong lòng một mảnh an bình hạnh phúc.



Tiểu Hoa ngồi ở trên giường đem một chuỗi đồng tiền cầm ở trong tay đếm chơi, bé hiện tại vừa mới bắt đầu học đếm, bé thích nhất là lấy đồng tiền ra đếm.



Nhị Hoa giống như tiểu tham tiền đem tiền giữ trong tay, cười híp mắt nói: "Thật tốt quá, trong tay muội có hai trăm đồng tiền!"



Đại Hoa cười nói: "Trong nhà cũng không thiếu ăn thiếu uống của muội, muội sao cứ thích tích góp tiền như vậy? Muội tiết kiệm tiền về sau muốn mua cái gì sao? Tỷ đem tiền của tỷ cũng cho muội dùng."



Nhị Hoa tiến đến bên tai Đại Hoa nói: "Muội nghĩ lúc đi miếu quyên thêm chút ít tiền dầu vừng, đến lúc đó cầu xin Bồ Tát để cho cha mẹ sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn tốt giống như bây giờ, đừng trở lại như trước!"
Tuyết nương nghĩ tới mấy người Trương Bà Tử sống tốt hơn cũng sẽ không lại tới quấy rầy nhà cuộc sống an tĩnh của nhà bọn họ, nàng cũng không phải là người bởi vì oán hận mà ngóng trông người khác qua không tốt, nàng chỉ là một phụ nhân bình thường, chỉ muốn nhà mình trải qua cuộc sống hạnh phúc, an bình là tốt rồi, dù cho bảo nàng oán hận người trôi qua tốt hơn so với nàng, nàng cũng sẽ không cam lòng.



Viên Ngọc Nương thích tính cách Tuyết nương như vậy, nàng kéo tay Tuyết nương, hai người cười cười nói nói đi về phía trước.



Trương Thanh Thạch ôm Tiểu Hoa và Phượng lang trung đối mặt cười một tiếng, lắc đầu, hai người cũng đi theo sau lưng thê tử đi tới.



Nhị Hoa chạy tới hỏi Trương Thanh Thạch: "Cha, cha thực thấy Triệu gia Nhị thiếu gia? Tại nơi nào a? Con muốn đi xem, Đại Đường tỷ nhất định đi tìm hắn!"



Đại Hoa kéo nàng nói: "Có cái gì mà xem? Muội thành thật chút ít đi!"



Nhị Hoa cười hì hì nói: "Muội chỉ đi xem một chút!"



Nhị Hoa nghĩ mấy người Đại Đường tỷ nếu là nhìn thấy Triệu gia Nhị thiếu gia nhất định sẽ là dáng vẻ nịnh bợ, nàng muốn xem xem bộ dáng kia của bọn họ, nhất định rất thú vị. Đến lúc đó nếu là có khả năng nàng liền tiến lên đi dạo một vòng, dọa mấy người nãi nãi, để cho bọn họ lại tìm đến nhà mình phiền toái!



Trương Thanh Thạch bất đắc dĩ cười một tiếng, nghĩ nhị khuê nữ của mình tính tình thật là nghịch ngợm, có điều hắn cũng không ngăn cản, khuê nữ nhà mình như vậy rất tốt. Hắn đồng ý Nhị Hoa tự mình đi chơi, để cho Đại Hoa và Phượng Đoan cùng theo một lúc, như vậy có thể chiếu ứng lẫn nhau. Hắn nghĩ bọn nhỏ cũng lớn, vẫn là không muốn đi theo mấy người lớn bọn họ.



Nhị Hoa nhỏ giọng hoan hô một tiếng, một tay kéo Đại Hoa, một bên kêu Phượng Đoan nhanh lên đuổi kịp các nàng, lập tức chạy mất tăm hơi.



Tiểu Hoa cũng muốn cùng đi, có điều Trương Thanh Thạch không có đồng ý, hắn sợ Đại Hoa bọn họ chiếu cố không tốt Tiểu Hoa, lúc này người bên trong miếu tự rất nhiều, vạn nhất đem con lạc mất thì thật phiền toái, năm đó lạc mất muội muội là thống khổ đời này của hắn, hắn không thể lại làm lạc mất nữ nhi.



Lần này tới miếu dâng hương, Trương Thanh Thạch cũng dâng hương cho phụ thân và muội muội, hơn nữa cầu xin một quẻ xâm, là vì muội muội cầu xin , ký văn hết sức may mắn, là quẻ tốt nhất, lão hòa thượng giải đoán xâm nói muội muội của hắn nhất định còn sống trên đời, hơn nữa từ trên ký văn đến xem rất có thể trùng phùng.



Trương Thanh Thạch thật cao hứng, hắn sống hai đời đều cảm thấy đối với cha và muội muội mình hết sức đau lòng, cha đã chết rồi, hắn là cứu không trở lại, đời trước cũng vì người trong nhà có kết cục như vậy, hắn đời này mặc dù vẫn cảm thấy xin lỗi cha hắn, nhưng sẽ không lại vì người trong nhà ra sức bán mạng. Hắn chỉ nghĩ có thể tìm được muội muội, chỉ phải tìm được nàng, nhìn xem nàng sống có tốt không, cha hắn dưới lòng đất có thể hài lòng mà nhắm mắt buông tay?